Điệp Viên Kỳ Quái

Biển lửa


trước sau

"Đạn hỏa tiễn, nằm xuống.” Chung Cường thét lên.

Lựu đạn RPG-7 phóng ra kim loại tốc độ cao biến vật che chắn dùng bao cát chất tạm thời ở lối vào tòa nhà thành một đống đổ nát hoang tàn, máu thịt của các chiến sỹ dây đầy trên bao cát, trộn lẫn cát đá, Chung Cường toàn thân thương tích, dựa vào ý chí ngoan cường, vẫn cố gắng cầm cự, súng trường trong tay không hề ngắm chuẩn bắn về phương hướng đại khái, một đội viên du kích người bê bết máu dùng dao của mình, kết thúc sự phản kháng cuối cùng của ông.

“Dao Damascus” nhanh chóng phát hiện ra sai lầm của mình, tại sao không mang theo kính nhìn ban đêm đã được gửi tới doanh trại chứ? Tấn công trên không không tổn hại tới vật tư cất giấu trong sơn động, nhưng anh vẫn cảm thấy không cần thiết, anh và các dũng sỹ của mình sớm đã quen với bóng đêm tại sao lại còn cần phải dùng thứ đồ này chứ? Lúc này trong kiến trúc diện tích cực rộng, bao gồm rất nhiều phòng, ở đây gần như không có một cánh cửa sổ nào, các dũng sĩ không có bất kì phương hướng tiến về phía trước nào cả.

Những anh ta này nhìn không rõ, cũng không biết điều khiển bố cục trong tòa nhà, vậy thì dễ dàng hơi nhiều. Ngô Đào trong lòng lần đầu cảm thấy an ủi, chiến sỹ trong tay ông đã canh giữ ba cửa cầu thang và mấy cửa vào phòng thí nghiệm chủ chốt của tầng một, trong phòng điều khiển cảnh vệ ở một góc của tầng hai, đối diện màn hình giám sát trên tường, ông có thể giám sát mỗi góc của tòa nhà, những chiếc camera này đều có nguồn sáng tia hồng ngoại, giống như phòng điều khiển cảnh vệ, cho dù bị ngắn nguồn điện cung ứng bên ngoài, nhưng có thể bảo đảm hoạt động.

“102, 20m bên trái các anh.” Ngô Đào chỉ huy trong điện thoại.

Súng trường của một chiếc sỹ nhằm thẳng vào phần tử Jihad đang cố gắng thích ứng với bóng tối, “phụt”, nòng súng trường có tính năng giảm thanh, giảm lửa bay ra ba viên đạn, 2 phần tử Jihad ngã xuống.

“103, 102 đánh bọc từ hai bên.”

Sáu chiến sỹ tiếp cận mục tiêu từ hai hướng, không có màn tuyết, không có tuyết đọng quấy nhiễu, đầu đeo thiết bị hồng ngoại nhìn trong đêm làm việc rất tốt, ở cự ly gần có thể nhìn rõ mặt người, như thế sẽ không bắn nhầm, “tạch, tạch” tiếng súng ngắn bán tự động giống tiếng pháo nổ trong hộp, ống đạn hỗn hợp giấy và kim loại sau khi bay ra khỏi nòng súng lập tức nổ ngay, đầu đạn bằng chì đánh lên người mục tiêu như mưa, những phần tử Jihad biến thành một đống rác máu thịt nát bét.

“Dao Damascus” biết cứ tiếp tục thế này, cái chết sẽ nhanh chóng ập tới, anh không thể nhận thua thế này. Một cây gậy lửa bay ra khỏi tay anh, sau đó ánh sáng màu đỏ phát sáng khiến thiết bị nhìn trong bóng đêm của các chiến sỹ cảnh vệ tiến vào trạng thái tự động bảo vệ, đạn như mưa bay ra từ hơn mười khẩu súng trường và súng máy nhẹ PKM, sáu chiến sỹ bị tấn công bất ngờ, có bốn người đã ngã xuống, hai người còn lại né vào góc chết chắn đạn.

“Zaid, ném lựu đạn vào các phòng.”

“Fario, cài thuốc nổ.” Người chỉ huy nói hàng loạt mệnh lệnh.

Lựu đạn phòng thủ F-1 do Liên Xô chế tạo có uy lực cực lớn được ném vào các phòng thí nghiệm, phòng họp, và các phòng có công dụng khác có thể mở cửa hoặc đập vỡ cửa sổ, cả tòa nhà rung chuyển.

Đặc công có tên Fario trong ánh lửa bùng bùng đã đặt thuốc nổ ở các vị trí khác nhau, có một số vị trí thực sự không hề lí tưởng, nhưng họ không có thời gian để lo việc đó.

Chiến sỹ canh gác ở đầu cầu thang, ngoài mấy người ở lại, những người khác đều dồn về phía khu A4, Ngô Đào quyết định tiêu diệt địch ở đây.

Nhìn thấy dũng sỹ của mình không ngừng ngã xuống, người chỉ huy biết không còn hy vọng nào nữa.

“Fario, tới lúc lên thiên đường rồi, đức Allah ban cho chúng ta hạnh phúc vĩnh hằng.

Kẻ đánh bom dẫn nổ toàn bộ thuốc nổ đã được gài ổn thỏa, một số không thể phát nổ, nhưng uy
lực thế này đã đủ để đánh bay một nửa tòa nhà điều khiển rồi.

Cùng vơi tiếng nổ là ngọn lửa bùng bùng, một số thiết bị và vật phẩm hóa học trong phòng thí nghiệm bị đốt cháy, cả căn cứ “1101” đều bị ánh lửa chiếu sáng.

Ở quỹ đạo trái đất 560km trên đỉnh đầu mọi người, một ống kính vệ tinh quan sát thương mại trái đất có độ phân giải cao đã chụp hiện trường đám cháy vào trong bức hình màu sắc rộng 16km của mình.

Nanpi tới văn phòng công ty cha con nhà Sullivan ở khu tây London theo hẹn trong email. Ông chủ công ty Sullivan nhiệt tình tiếp đãi Nanpi, trước đây, ông đã biết người Indonesia da đen, khí chất nho nhã tới từ một công ty mậu dịch vận chuyển đường biển của Jakarta có ý muốn phát triển nghiệp vụ với công ty đang bên bờ phá sản của mình.

Hộ chiếu của Nanpi và tài liệu công ty vận chuyển đường biển Jakarta ông ta cung cấp có vẻ không có kẽ hở nào cả, đồng thời điều không thể bắt bẻ nữa chính là tiếng Anh của người Indonesia này, không những không hề có khẩu âm của người Đông Nam Á, thậm chí còn có chút ít giọng London. Nhưng Sullivan không biết hộ chiếu và tài liệu công ty đều là giả, tới cái tên Nanpi cũng hoàn toàn không tồn tại. Người Indonesia hiện tới thương lượng nghiệp vụ với ông tới từ một tổ chức khủng bố nổi tiếng - Jemaah Islamiah, có điều ông ta đích thực đã được giáo dục rất tốt ở Anh.

“Anh uống cà phê hay trà?” Sullivan hỏi.

“A, không cần, cám ơn.”

Nanpi lấy một xấp tài liệu từ trong túi hồ sơ mang theo giao cho Sullivan, Sullivan liền đọc cẩn thận một lúc, nói.

“Đây đều là những đảo quốc nhỏ trên Thái Bình Dương, đây đều là những địa điểm đường biển của quý công ty sao?”

“Đúng vậy, có điều đích đến cuối cùng không phải nơi đó, anh biết những quốc gia nhỏ này đều là thiên đường trốn thuế, đăng ký một công ty căn bản không tồn tại, rồi lại chuyển cảng từ đó, vận chuyển hàng hóa tới đích đến thực sự, còn về, à, xe đua cao cấp, mỹ phẩm, còn nữa, một số, ví dụ vũ khí, như vậy có thể giảm bớt phiền phức giám sát quản lý, còn có ưu đãi thuế, chỉ cần hối lộ một chút là được.” Nanpi lên tiếng giải thích.

“Có điều công ty vận chuyển trước đây chúng ta tìm quá tồi tệ, hàng hóa thường xuyên tổn thất, bắt đầu từ linh kiện ô tô, cuối cùng là cả ô tô cũng đều có thể mất, có có một số sản phẩm công nghệ đắt đỏ, công ty rõ ràng phải bồi thường tiền.”

“Vậy thì tệ quá, tôi có thể giúp gì không?” Sullivan vô cùng cảm thông với kiểu tổn thất này.

Nanpi khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Tôi muốn tìm một công ty vận chuyển đường biển nước Anh có uy tín, có vốn hùng hậu, anh biết đấy, chính là tàu hàng toàn bộ thủy thủ là người Anh và đăng ký nước hoàn mỹ ở nước Anh.”

“Công ty chúng tôi là lựa chọn tốt nhất của anh, xin hãy tin vào điều này.” Sullivan biết mối làm ăn tìm tới, vô cùng hào hứng.

“Đúng vậy, tôi cũng tin vào điểm này, công ty chúng tôi cần một con tàu chở hàng container 45000 tấn, do ngân hàng Standard Chartered bảo đảm, tàu một khi xuất phát, anh sẽ có thể nhận được tiền tàu.”

“Chỉ cần một con tàu?” Sullivan có chút thất vọng.

“Đây là một chuyến đi thí nghiệm, là khởi đầu cho sự hợp tác lâu dài của chúng ta, tôi cần dùng hành trình hoàn mỹ để thuyết phục hội đồng quản trị, mang tới cho quý công ty một hợp đồng lâu dài, ví dụ như 5 năm.” Nét mặt của Nanpi rất chân thành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện