Vài phút sau, gã người Pashtun râu ria xồm xoàm, gương mặt có một vết sẹo, cơ thể sặc mùi động vật đã thành công vượt qua con sông nhỏ hẹp. Anh ta không bỏ đi ngay tức thì, mà cúi người xuống, dùng tay khum một ngụm nước sông húp vào, mình uống xong rồi lại kéo cả con lừa uống. Laura bị người đàn ông này cuốn hút một cách sâu sắc, chân dung con người vùng núi hoàn mỹ biết bao.
“Chào anh, chào anh, anh biết nói tiếng Anh không?” Laura khoa tay múa chân chào hỏi.
Người đàn ông Pashtun không có bất kì phản ứng gì, đôi mắt đen láy do dự nhìn chăm chú vào cô gái phương Tây kì lạ này.
Ôi, tôi thật là ngu ngốc, nơi đây sao có thể tìm được người biết nói tiếng Anh cơ chứ, Laura vừa suy nghĩ, vừa cười cầm chiếc máy ảnh trong tay, không ngừng ra dấu, tỏ vẻ muốn chụp ảnh cho người đàn ông.
Người đàn ông Pashtun chẳng tỏ bất kì biểu cảm gì, vết sẹo trên gương mặt dường như co giật vài phát, khiến Laura cảm thấy sợ hãi, cảm giác mình không nên đắc tội với anh ta, nhưng cô không bỏ cuộc, hơi lùi về sau vài mét, lại tiếp tục giơ máy ảnh lên.
“Cô đang làm gì đó, họ là bộ lạc vùng núi, đừng chụp ảnh họ.” Một vệ sĩ chạy tới, chặn máy ảnh của Laura.
“Chỉ chụp ảnh thôi, có gì đâu chứ.” Laura không chịu thua.
“Thưa cô, đám người này là người dã man, bọn họ có thể rút dao ra liều mạng tùy lúc, từ cách ăn mặc và vẻ bề ngoài, gã này thuộc bộ lạc vùng núi cao, rất có khả năng thuộc bộ lạc Taliban.
“Ê, mau về đây, xe sửa xong rồi.”
Laura không muốn bỏ máy ảnh xuống, đi về phía chiếc xe, vừa đi vừa ngoáy nhìn về sau, lúc này mới phát hiện thì ra người đàn ông mặt sẹo là một tên bán hàng rong, hiện giờ anh ta đang bận sắp xếp hàng hóa trên lưng con lừa.
Khi động cơ nổ máy của chiếc xe việt dã vang lên, người bán hàng rong mới ngẩng đầu nhìn chăm chú về con người phương Tây tò mò, đột nhiên mỉm cười, thì thầm một câu.
“Người đàn bà Texas ngu xuẩn.” Giọng thuần tiếng Anh chuẩn xác.
Thạch Thành đang trong mùa giao nhau của thu đông, bất kể là con đường lớn huyên náo hay con đường đi bộ tĩnh lặng, lá héo rơi phất phơ từ cây ngô đồng phủ đầy mặt đất, “Hội nghiên cứu lịch sử dân quốc” trong con hẻm vắng vẻ chốn thành thị ồn ào được bao phủ trong ánh nắng chói chang.
Tại phòng tiếp khách kiểu cũ trên khu vườn tầng hai, cuộc thảo luận về “hành động mạng che mặt” đang diễn ra một cách lặng lẽ mà gay gắt, từ khi nhận được tín hiệu điện thoại “bình an đăng nhập, bắt đầu hành động”, đã trôi qua gần một tuần, nhân viên đặc nhiệm phụ trách việc theo dõi ở trạm công tác Tokyo chỉ quan sát được “Yosuke Eguchi” ra vào cửa lớn của tiệm sách Cuộc Sống Mới, từ đó trở đi chẳng thấy rời khỏi tòa nhà nhỏ mang phong cách Châu Âu kia, cũng không tiếp nhận được bất kì tin tức gì, dù là điện thoại, mạng, hoặc cách “truyền gửi cận thân” truyền thống nhất, tất cả đường lối đều trở nên yên ắng.
“Theo kế hoạch thì bao giờ anh ấy phải liên lạc với nhân viên giao thông?” Nghiên cứu viên Trương hút thuốc, bình tĩnh hỏi han.
“Nhân viên giao thông sẽ có mặt ở nơi cung cấp nhu yếu phẩm, theo thời gian quy định làm cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với anh ta, ví dụ như tiệm tạp hóa trước cửa nhà, và kho chứa rượu gần đó.” Quan Thành Quân đáp.
“Nhân viên giao thông đều mang khuôn mặt lạ lẫm sao?”
“Đúng vậy, họ được kích hoạt dành riêng cho “hành động mạng che mặt”, trước giờ họ luôn trong trạng thái “ngủ say”, dù khóa đào tạo cấp cao của phòng cảnh thị, hoặc thuộc hạ “Yoshimoto” của Sở điều tra Tamagawa, đều không có hồ sơ ghi chép.”
“Không có một lần tiếp xúc nào sao?” Là tình báo viên phân tích, Vu Minh Na dò hỏi.
“Một lần, chỉ có một lần, ở trước cửa nhà mục tiêu gần khu tập trung rác thải, nhân viên giao thông không quen biết “Yosuke Eguchi”, bọn họ cũng chẳng cần gặp mặt, toàn bộ tin tức được gửi qua một chiếc túi đựng rác thải ngụy trang, thông tin truyền gửi lần này có bề ngoài bình thường.” Quan Thành Quân giải thích một cách đơn giản.
“Ngày hôm sau, mục tiêu đến tiệm sách Cuộc Sống Mới, đặc vụ ngồi trong xe
luôn theo dõi anh ta, cho đến khi đi vào tiệm sách.” Quan Thành Quân tiếp tục nói.
“Theo dõi? Có lẽ nào bị đối phương phát hiện không?” Vu Minh Na hỏi.
“Không, đặc vụ đó là một tay lão làng, nhận được mệnh lệnh tiến hành quan sát ở cự ly an toàn, nếu giữa nhiệm vụ quan sát và sự an toàn của mục tiêu phát sinh xung đột, sẽ kiên quyết bỏ cuộc theo dõi.” Quan Thành Quân lắc đầu trả lời.
“Tiệm sách kia có cửa bên hông không, hoặc “Yosuke Eguchi” hóa trang thành kẻ khác?”
“Người của chúng ta rất quen thuộc với tiệm sách này, đó là tụ điểm họp mặt cực kì có tổ chức, trên thực tế rất nhiều hình ảnh của nhân viên nội bộ tổ chức cánh hữu chụp ngay gần đó, chắc chắn không có cửa bên hông.”
Quan Thành Quân ngập ngừng đôi chút, dường như đang hồi tưởng chi tiết. Một lát sau, ông tiếp tục nói:
“Còn về hóa trang, không thể loại trừ hoàn toàn, nhưng “Yosuke Eguchi” biết người của chúng ta sẽ quan sát lân cận khu vực tiệm sách, nếu thay đổi bề ngoài, chắc chắn có dấu hiệu tay hoặc động tác nhắc nhở nhân viên theo dõi, anh ta từng được huấn luyện về phương diện này, nhưng mà, nhân viên theo dõi không bắt gặp được bất kì đồ vật nào đáng chú ý.”
“Có lẽ nào bỏ sót không?” Vu Minh Na rất chú trọng việc khai thác chi tiết.
“Có ghi hình, là đoạn phim rõ nét, toàn bộ được tua kĩ, tôi cũng xem rồi, đích thực không có.” Quan Thành Quân nói chắc cú.
“Có lẽ nào bị bại lộ?” Nghiên cứu viên Trương có chút lo lắng hỏi.
Đáp lại anh ta là sự trầm mặc. Không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác, bởi vì trong ván cờ này, đến thời điểm trước mắt, đối thủ vẫn chưa đi bước cờ tương ứng, hiện giờ, chỉ có thể chờ đợi.
Vùng núi Afghanistan.
Trong quá trình lịch sử dài đằng đẵng của loài người, khai thác tài nguyên nhiều nhất, phân chia giai cấp rộng rãi nhất, công trình mang trí tuệ vĩ đại nhất không thể nào không nhắc đến công trình “Manhattan” trong thế chiến thứ hai, người chủ trì công việc thường ngày là đám chủ nhân đoạt giải Nobel, đảm nhận việc phụ đều là các nhà khoa học nổi tiếng, để hoàn thành việc tách rời điện từ, cần lượng lớn nam châm, thậm chí sử dụng đến vàng trắng từ ngân sách kho bạc bộ tài chính của người Mỹ, dù vậy, cũng cần thời gian 4 năm để hoàn thành, thế nhưng, đó là lần đầu tiên nhân loại có thể thao tác năng lượng hạt nhân, đến lần thứ hai tất cả đều được đơn giản hóa, vào thời kỳ đỉnh cao của cuộc chiến tranh lạnh, xưởng hạt nhân của Mỹ và Liên Xô có thể chế tạo hàng trăm tấm các loại vũ khí hạt nhân trong một năm, tất cả công tác đều được hoàn thành bởi kỹ sư và công nhân kỹ thuật.
“Quả bom của anh ra sao rồi?”
“Nó hoàn toàn có thể vận hành một cách bình thường. Tôi đã kiểm tra toàn bộ linh kiện hai mươi lần trở lên. Độ tốt của nó vượt xa các món thiết kế được tôi tạo ra.”
“Tốt y hệt với cái của Nhật Bản sở hữu?”
“Thậm chí còn tốt hơn cơ, uy lực có khả năng mạnh hơn đôi chút.” Đáp lời một cách đắc ý.
Công tác về sau đã vô cùng đơn giản, kiểm tra cẩn thận độ phong kín và độ nén của mỗi thùng trữ khí, các cuộc kiểm tra như vậy đã ở lần thứ sáu rồi. Kỹ sư trẻ tuổi này học hỏi được một điểm từ người thầy ở Nhật Bản của anh, sau đó trút khí tritium vào máng trữ hơi. Tiếp đó lợi dụng phần đuôi cài chốt van thông hơi an toàn, vì vậy quá trình vận chuyển dù chấn động ra sao cũng không làm khí trữ xì ra.