Điệp Viên Kỳ Quái

Ẩn thân


trước sau

Cao nguyên Casena là khu vực có địa hình đặc biệt nhất nước Afghanistan, đâu đâu cũng là sơn động và hang động, trong đó có một số hang động thông qua lối đi tự nhiên ẩn nấp trong núi kết nối chặt chẽ với nhau. Người Liên Xô bỏ lại hàng trăm xác Mi-8 và hàng nghìn tính mạng lính nhảy dù ở vùng đất nguy hiểm này, thứ nhận được chẳng qua chỉ là đội du kích ẩn nấp từ mặt đất tới hang động mà thôi. Sau đó quân Mỹ thay đổi chiến thuật, thông qua bom thông thường cỡ lớn như “bom mẹ con” phá hủy lô cốt kiên cố có thể nhìn thấy, đội đặc nhiệm SEAL dùng tiểu đội xâm nhập vào bên trong, điều tra và đánh dấu mục tiêu có thể có giá trị, tiếp đó “kẻ săn mồi” xuyên qua khe núi, nhằm chuẩn bắn tên lửa “Hellfire”, hậu quả của những chiến thuật này là phần tử Taliban ẩn náu càng sâu, càng phân tán hơn. Al Qaeda cất giấu vật tư trong một số hang động tự nhiên, thiết lập bộ chỉ huy và kho vũ khí, và cải tạo xây dựng những hang động cỡ lớn kia thành “doanh trại” có thể sinh sống lâu dài. Nhà máy chế tạo bom hạt nhân mini do Kosen thành lập được đặt trong một doanh trại có bề ngoài không hề đặc biệt.

Người lái buôn toàn thân mặc áo dài Pashtun dắt lừa thồ túi hàng vất vả đi trên đường núi, miệng không ngừng phát ra tiếng “xùy, xùy”, đại khái là muốn phản đối đi lại vất vả, lừa đi ba bước dừng một bước, lại còn không ngừng giậm chân sau, khiến đá vụn không ngừng lăn xuống

“Đứng lại, không được cử động.” Không biết mấy người Taliban mặc áo đen chui ra từ đâu, súng trong tay đang chĩa vào người lái buôn và lừa của anh.

“Đức Allah ban phước cho các ngài, các dũng sỹ dũng cảm.” Người lái buôn đặt tay phải lên ngực, cúi đầu cung kính nói.

“Kabu, lục soát hắn.” Một người đàn ông râu ria xồm xoàm ra lệnh cho một người Taliban trẻ tuổi, nói tiếng Ả Rập có khẩu âm.

Dưới sự ức hiếp của súng trường, người lái buôn giơ tay lên, mặt mỉm cười, vết sẹo trên mặt không ngừng co giật.

Người thanh niên Taliban lục soát cẩn thận bắt đầu từ nách, xem ra đây là một tay lão luyện có kinh nghiệm phong phú, khi tay anh ta tiến lại gần đùi phía trong của người lái buôn, người bị lục soát vốn vẫn cung kính, bất ngờ kêu thét lên, sau đó dùng tiếng Ả Rập pha trộn với khẩu âm Pashtun nói.

“Không được đụng vào bi của tôi, chỉ có vợ tôi mới được chạm vào, người cùng giới chạm vào là tội ác trái với giáo nghĩa.”

“Ha ha ha!” Mấy người Taliban bật cười ầm ỹ.

Người lục soát trẻ tuổi hơi đỏ mặt, nhưng dường như không hề có ý định từ bỏ.

“Tôi còn chưa đói khát tới mức cần một thằng nhóc an ủi.” Người lái buôn tiếp tục lớn tiếng kháng nghị.

Câu chuyện cười thô lỗ này đã đạt được mục đích, một người đàn ông đầu trùm khăn đen, vẫy súng ngắn xua tay với đồng đội của mình, dùng tiếng Pashtun chậm rãi rõ ràng nói với người lái buôn.

“Phía trước không có ai cần hàng của anh, mau tránh ra.”

Ngữ khí và thần thái của ông ta không cho phép người lái buôn giải thích, người Pashtun đành dắt lừa đi ngược đường trở về, khi chắc chắn đã tới nơi không ai nhìn thấy mình nữa, anh lấy tay xoa phía trong đùi trái của mình, một khẩu súng lục Sigsauer do Đức sản xuất được cất giấu khéo léo ở chỗ rất dễ rút ra.

Người lái buôn không đi xa, anh ta vòng tới dưới chân núi trước mặt, đeo một chiếc túi lên vai, mấy chiếc túi khác đựng hàng hóa để lại trên lưng lừa, tiếp đó anh khẽ vỗ nhẹ mông lừa, miệng phát ra âm thanh, ra hiệu cho lừa rời đi, sau đó anh cúi người, cẩn thận bò lên núi.

Sau hơn mười phút, người lái buôn đã bò tới phía sau một tảng nham thạch, hiện giờ anh đã
không cần sự yểm hộ của hàng hóa nữa, nếu như không may bị ai đó phát hiện, anh có thể lớn tiếng kêu cầu cứu, tỏ ra là một người lái buôn đáng thương đang lo lắng vì bị mất hàng hóa và thú nuôi, nhất định phải nghĩ cách tìm về chút tài sản ít ỏi của mình.

Một chiếc máy ảnh D60 Nikon lắp ống kính zoom dài, phía trước ống kính được bịt bằng một lớp tất nữ giới mỏng, kiểu máy ảnh rẻ tiền, quái dị này có thể khiến bất cứ một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hoặc người yêu thích nhiếp ảnh nào cũng không thể nhịn được cười, nhưng Chris biết rằng đây là thiết bị trinh sát thích hợp với vùng núi, giá của D60 rất rẻ nhưng cũng có nghĩa là loại máy ảnh nhựa kết hợp với hợp kim này nhỏ, tiện lợi, ống kính zoom có tính năng chống rung có thể chụp được vật thể nhỏ cách xa hàng trăm mét, tất ở trước ống kính có thể chống sự phản xạ của ánh sáng mặt trời rất tốt.

Nhờ kính ngắm của máy ảnh, hai mắt của đội trưởng trinh sát “Keaton” phát hiện ra trên ngọn núi đối diện có một doanh trại đang được sử dụng, nó có thể là căn cứ tạm thời của chỉ huy Taliban nào đó, cũng có thể là kho vật tư của Al Qaeda, nhưng có một vấn đề đáng để tiếp tục quan sát, là vẻ ngụy trang của doanh trại này quá tỉ mỉ, bất luận là người Taliban hay lính Al Qaeda đều không thích công việc tỉ mỉ thế này, họ cho rằng nếu đức Allah đã ban cho nơi này ngụy trang địa hình tự nhiên, vậy thì không cần phải mệt sức vào việc này nữa.

Sắp tới trưa, trong doanh trại có hai ba nhóm người bước ra, những người này cao thấp khác nhau, nhưng từ tướng mạo có thể dễ dàng nhận ra, cơ bản đều là người bản địa Afghanistan, có điều trang phục của họ không hề ăn nhập với vùng núi nghèo nàn này – Trang phục chống tĩnh điện màu xanh, thời gian những người này ở bên ngoài không quá năm phút, bị mấy người Taliban cầm súng đuổi vào trong trại.

“Rất giống với nhà máy Death V2 của Đức Quốc Xã.” Đội trưởng trinh sát tự nói một mình.

Anh ta không di chuyển hoặc xuống núi, liên tục mấy giờ đồng hồ nằm phủ phục phía sau nham thạch, thông qua máy ảnh quan sát đối diện, và thi thoảng lại nhấn màn trập, chụp lại hình ảnh thú vị, khi Chris quyết định ăn một chút, một người cao ráo gầy gò bước ra, sau lưng anh ta có mấy người đi theo, có thể nhận ra là một đầu mục, cho dù hiểu biết rộng rãi, Chris vẫn bị dung mạo nhợt nhạt của người này làm cho kinh ngạc, dường như giống ma cà rồng chui ra từ lâu đài, u ám đáng sợ, lại rất ốm yếu xanh xao.

Đội trưởng trinh sát dùng máy ảnh ghi lại hình ảnh phần mặt của tên ma cà rồng này, sau đó, ẩn nấp hoàn toàn phía sau nham thạch, lấy thẻ SD trong máy ảnh ra, cắm vào trong hộp cơm hình vuông, một đầu hộp nối liền với ăng ten mini hình ô đặt ở chỗ cao, nhấn nút trên hộp, một đèn chỉ thị từ màu đỏ chuyển thành màu xanh không ngừng nhấp nháy, sau mấy phút mới ngừng nhấp nháy, anh lập tức cất thiết bị và gấp ăng ten cho vào túi để trên mặt đất, còn mình thì nấp trong hang động có thể ẩn náu, vì màn đêm giá rét của vùng núi sắp buông xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện