Điệp Viên Kỳ Quái

Sự cố nhà giam


trước sau

Mau cứu người, có máy bay rơi ở đây!” Tài xế Dương nhảy xuống khỏi cabin rồi dứt khoát xông về phía ký túc xá cảnh vệ, căn phòng đổ nát bị bao phủ bởi mùi thịt người cháy. Chiến sĩ mặt mũi tái mét, nôn oẹ liên tục.

“Cậu còn ngây ra làm gì, mau tới chỗ của phạm nhân xem thế nào, đừng để chết trong đó.” Lão Dương lớn tiếng nhắc nhở các cảnh vệ và chiến sĩ đang ngây ngất, bản thân ông thì quay về chiếc xe việt dã “Unimog” để tìm nguồn điện ánh sáng và máy dưỡng khí cỡ nhỏ rồi lại quay về toà nhà ký túc xá để tìm xem có ai may mắn sống sót hay không. Tại một căn phòng ngoài cùng của toà nhà nhỏ, Lão Dương nhìn thấy kỹ sư chủ quản thông tin đang nằm sấp mặt xuống đất, ông dìu anh ta dậy, cảm thấy động mạch trên cổ dường như vẫn đang đập.

“Hình như vẫn còn sống!” Lão Dương vừa nói vừa vác kỹ sư thông tin lên vai rồi di chuyển bằng tốc độ nhanh nhất có thể tới băng ghế sau rộng rãi trên xe. Ông tháo bình dưỡng khí của mình ra rồi bật chế độ truyền dưỡng khí lên úp vào khuôn mặt bị khói hun đen xì, bản thân ông thì khẽ thở dốc. Ông lại lấy “Adrenalin” tiêm khẩn cấp từ túi cứu hộ trên xe ra rồi nhanh chóng cắm “bụp!” một phát vào bên đùi của người may mắn sống sót. Làm xong mọi thứ, Lão Dương lại cầm túi cấp cứu chạy về phía phòng giam, ông muốn xem xem phạm nhân có cần cấp cứu hay không.

“Không hay rồi, phạm nhân biến mất rồi!” Lão Dương còn chưa chạy ra được 10 mét thì chiến sĩ cảnh vệ đã hớt hải bước tới, khuôn mặt ngập tràn nỗi sợ hãi và bát an.

“Cậu tìm khắp nơi rồi chứ? Liệu có phải bị đè lên ở chỗ nào rồi không?”

“Không thể nào, cái phòng to bằng lòng bàn tay thế, bên trong ngoài mấy chỗ bị sàn nhà sập xuống thì chẳng thấy gì cả, đến ngay cả cọng lông cũng chẳng có.” Chiến sĩ cảnh vệ lớn tiếng giải thích.

“Gay rồi, không phải là chạy ra ngoài rồi đấy chứ, vậy thì nhanh chóng báo cáo đi!”

“Tôi nghĩ là không sao đâu, ở sa mạc rộng lớn này mà chẳng có trang bị gì thì sao mà sống được?” Chiến sĩ phát biểu ý kiến của mình với kiến thức sinh tồn cơ bản ở sa mạc.

Lão Dương cảm thấy chiến sĩ cảnh vệ nói rất có lý, ông quyết định quay lại ký túc xá đổ nát xem còn đồng chí nào may mắn sống sót nữa hay không, nhưng bọn họ lại quên rằng trong tình hình nguy cấp như này thì phải nhanh chóng báo cáo với căn cứ địa rồi mới quyết định hành động chứ không phải tự ra quyết định.

Nửa tiếng sau, tài xế Dương và chiến sĩ cảnh vệ kéo theo thân xác mệt mỏi quay về chiếc xe việt dã khổng lồ chạy trong sa mạc. Trong cabin rộng rãi, kỹ sư thông tin may mắn sống sót lúc này đã có chuyển biến tốt, hơi thở dồn dập dần dần bình phục, tay chân cũng đã có thể cử động nhẹ nhàng, xem ra là cải tử hoàn sinh rồi.

“Nên báo về nhà thôi, để bọn họ phái người tới thu dọn tàn cục, tốt nhất là cử một chiếc máy bay tới để đem cái gã may mắn này đi.” Lão Dương chỉ vào kỹ sư thông tin nói.

“Phải cử nhiều người tới để tìm phạm nhân ở quanh đây.”

“Cậu nói linh tinh gì vậy, sa mạc lớn như này đi đâu mà tìm, tìm được cũng chỉ thấy cái xác mà thôi.” Lão Dương ở sa mạc lâu năm nên vô cùng am hiểu.

Nói thì nói chứ làm vẫn làm, Lão Dương vẫn bật công tắc đài phát thanh trên xe lên, ông chuyển tới tần suất căn cứ địa đã lưu sẵn từ trước rồi chuẩn bị phát ra tín hiệu xin viện trợ.

Tai nghe ngoài tiếng tĩnh điện “xẹt xẹt” thì chẳng nghe thấy gì nữa hết.

Nếu bạn có thể đi tàu vũ trụ để đến một không gian có quỹ đạo thấp ở độ cao 200 km, bạn sẽ bị sốc bởi những cảnh bạn nhìn thấy. Một đám mây màu vàng nằm trên khu vực phía tây, mỗi phút và mỗi giây đều chuyển động. Lúc đầu chỉ là những mảnh nhỏ, sau đó ngày càng giống như những quả bóng tuyết. Sau khoảng vài giờ Trái đất, phần lớn phía tây bị che phủ trong sương mù dày đặc màu vàng và xám. Kể từ khi con người có hồ sơ khí tượng, những cơn bão cát mạnh nhất và lan rộng nhất đã hình thành ở phía tây bắc rộng lớn,
và dần dần lan rộng sang phía đông. Hàng ngàn hạt bụi va chạm vào nhau trong không khí, cọ xát lẫn nhau và dần dần dệt nên một lá chắn tĩnh điện khổng lồ. Trong thời gian này, lịch sử của loài người đã quay trở lại vào đêm trước khi Marconi phát minh ra radio.

“Kiểu gì vậy, toàn bị nhiễu sóng!” Tài xế Dương nhấn nút điều chỉnh mức tăng trên radio. Nếu bị nhiễu hoặc tín hiệu quá yếu, việc tiếp nhận không rõ ràng thì chỉ cần nhấn hai lần để tiếp tục như bình thường. Nhưng bây giờ, ông không thể nhớ mình đã nhấn nút cao su nhỏ này bao nhiêu lần rồi.

“Liệu có phải ăng-ten có vấn đề không?” Chiến sĩ cảnh vệ hỏi, anh cũng từng học qua kỹ thuật thao tác của đài phát thanh.

“Cậu trèo lên nóc xe xem xem ăng-ten đã nhô lên hết chưa?” Lão Dương nói với chiến sĩ.

Người chiến sĩ trẻ tuổi thầm lè lưỡi với Lão Dương rồi có chút miễn cưỡng mở cửa sổ trên nóc trèo lên nóc xe để kiểm tra bệ ăng-ten. Mắt anh ta còn chưa tìm thấy bệ thì đã bị thu hút bởi một cảnh kỳ lạ khác. Bầu trời ở phía tây hoàn toàn biến thành màu của hoàng thổ. Mặt trời dường như đã không còn tồn tại. Làn da lộ ra trong không khí dường như mơ hồ có cảm giác tiếp xúc điện, anh vội hét lên với Lão Dương trong cabin:

“Lão Dương, mau tới xem, đó là cái quái gì vậy?”

Người lái xe thiếu kiên nhẫn thò đầu nhìn về hướng Tây theo giọng nói của chiến sĩ. Đột nhiên ông kéo mạnh cậu chiến sĩ kia vào cabin rồi lập tức đóng cửa sổ lại như phát điên vậy. Ông khởi động xe, tiếng “Bùm! Bùm!” lập tức vang lên bên tai.

“Ông làm cái gì vậy?” Chiến sĩ khó chịu nói.

“Bão cát, ma quỷ trong sa mạc đấy, cùng lắm 10 phút nữa thôi là không tìm được chỗ tránh bão đâu, chúng ta đừng mong sống sót được.” Giọng nói của ông vô cùng sợ hãi và bất an.

Thế nhưng lái xe về hướng nào để tránh bão thì tài xế hoàn toàn không biết, nơi an toàn duy nhất mà ông biết chính là nhà giam đặc biệt đã trở thành một đống đổ nát.

“Mau lên, mau lên, dưới đất, dưới đất, bộ chỉ huy!” Kỹ sư thông tin không biết đã tỉnh từ bao giờ phát ra giọng nói yếu ớt.

“Cậu nói cái gì?” Lão Dương chẳng màng tới việc kỹ sư bị trọng thương mà lắc mạnh anh ta.

“Phòng giám sát ở dưới đất.” Giọng nói của kỹ sư bé đến nỗi gần như không nghe được.

Đúng rồi, phòng giám sát, Lão Dương vỗ vào đầu một cái rồi tóm lấy chiến sĩ chạy về ký túc xá đổ nát. Trong ký ức của ông thì phòng giám sát và phòng thông tin được xây một ở hướng Nam và một ở hương Bắc.

“Còn anh ta nữa?” Chiến sĩ chỉ vào kỹ sư.

“Ngốc thế, tìm được phòng dưới đất đã rồi nói tiếp.” Lão Dương liếc xéo.

Vị trí của căn hầm bị gạch đè lên, Lão Dương và chiến sĩ như phát rồ thu dọn những viên gạch vỡ. Đúng vào lúc hai tay đã rướm máu, bắt đầu mất đi hy vọng, chiến sĩ mới kêu lên thất kinh, ánh mắt anh ta nhìn về một đoạn cầu thang.

“Là phòng dưới đất!” Cổ họng Lão Dương trở nên ngọt ngào, máu từ miệng dần chảy ra.

Hơn mười phút sau, hai người họ toàn thân un rẩy ngồi trên chiếc ghế cao su của phòng chỉ huy dưới đất, kỹ sư thông tin nằm trên chiếc bàn họp phủ đầy bụi. Đến ngay cả chiếc cửa nhỏ thông giữa hầm và mặt đất cũng bị đóng chặt lại, tất cả khe hở đều bị nhét chặt bởi những miếng vải cao su mà họ tìm được. Đèn khẩn cấp được lấy ra khỏi xe phát ra ánh sáng đan xen giữa ánh sáng màu vàng đậm và trắng. Họ không biết phải đợi bao lâu. Tại thời điểm này, chờ đợi là lựa chọn duy nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện