Điệp Viên Kỳ Quái

Nhân viên ngoài biên chế


trước sau

Hơn mười tiếng đồng hồ đã trôi qua, chi đội cảnh sát biên phòng và vũ trang tìm kiếm khắp mọi nơi mà đều báo cáo về là không tìm thấy bất kỳ mục tiêu nào, “nhân vật khả nghi” ở trên con đường lớn tại sa mạc cũng đã được xác minh là không phải phạm nhân đặc biệt. Màn đêm sắp buông xuống rồi, do máy bay trực thăng biên phòng không được trang bị máy nhìn trong bóng tối, phi hành viên cũng không có kinh nghiệm bay trong đêm, do vậy mà khi bóng tối vừa bao phủ thì sa mạc rộng lớn đã chẳng còn nghe thấy âm thanh ồn ã của động cơ nữa. Đội tìm kiếm yêu cầu qua đêm tại chỗ, đợi trời sáng sẽ lại tiến sâu hơn vào trong sa mạc.

Bộ chỉ huy tìm kiếm “phạm nhân đặc biệt” được thiết lập tại hai tầng cao nhất trong khách sạn “Con đường tơ lụa” ở huyện thành phía Tây, đây là nơi có độ cao so với mực nước biển lớn nhất trong vòng mấy nghìn cây số đổ lại. Ăng-ten được lắp đặt tạm thời ở trên nóc có thể liên lạc với đội tìm kiếm tiền phương ở cự ly thiết kế lớn nhất. Điểm cuối của con đường chính trên sa mạc kéo dài tới một trạm kiểm tra biên giới trong huyện thành, lúc này nơi đây được bố trí rất nhiều cảnh sát vũ trang có súng đạn, chiếc xe nào tới đây cũng đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, ảnh chụp của phạm nhân đặc biệt đều được đưa ra cho tài xế xem và yêu cầu họ nhớ lại xem liệu đã từng gặp người trong bức ảnh hoặc có cho đi nhờ xe hay không.

Tất cả nỗ lực tựa như viên đá ném xuống Thái Bình Dương vậy, không chút gợn sóng, không chút động tĩnh. Lãnh đạo chi đội biên phòng và cảnh sát vũ trang địa phương phối hợp tìm kiếm ồ ạt kiến nghị dừng việc tìm kiếm, lý do của họ rất đầy đủ và cũng rất có sức thuyết phục. Bão cát mấy tiếng trước xảy ra tuy trong thời gian rất ngắn nhưng vô cùng điên cuồng, đến ngay cả huyện thành ở bên ngoài sa mạc cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Phạm nhân với tình trạng sức khoẻ không tốt lại không có lương thực và thức uống cùng chỉ dẫn thì không thể nào tìm được phương hướng chính xác trên sa mạc. Kể cả điểm xuất phát là đúng nhưng e là khi bão cát tới thì cũng bị con quỷ tự nhiên này nuốt chửng.

“Không được, tuyệt đối không được!” Quan Thành Quân bay chuyến khẩn cấp vào buổi chiều từ Thạch thành tới biên giới phía Tây gầm lên, hai tay ông đập mạnh xuống bản đồ trên bàn. Người trung niên phụ trách trực tiếp hành động “kế hoạch mạng che mặt” rõ ràng không đồng ý với cách suy nghĩ này.

“Đã liên lạc với công ty hàng không xảy ra sự cố rồi, bọn họ vận chuyển kỹ sư thăm dò mỏ dầu nên mang theo cả túi nước trên sa mạc cùng lương thực đựng trong túi nén, còn đầy đủ cả GPS và la bàn cùng quần áo chống rét trên sa mạc nữa. Nhất định chúng ta phải đưa ra giả thiết là phạm nhân đã lấy được những tài nguyên này.” Quan Thành Quân giải thích với lãnh đạo chi đội biên phòng cảnh sát vũ trang.

“Chẳng phải nói là não của gã này có vấn đề sao? Có những tài nguyên đó thì làm được trò chống gì chứ?” Một người đàn ông cấp bậc trung tá nói.

“Vẫn luôn dùng thuốc và chuyên gia tốt nhất điều trị cho anh ta, có khả năng anh ta đã hồi phục.”

“Kể cả người bình thường cũng không thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của bão cát sa mạc. Bão cát ngày hôm nay là lần dữ dội nhất trong mấy chục năm trở lại, không có căn nhà hoặc hầm tránh bão kiên cố thì chắc chắn sẽ bị vùi lấp.” Huyện trưởng, một người công tác tại nơi này mười mấy năm nói.

“Ngoại trừ trạm bảo hộ men theo con đường lớn ở sa mạc ra thì còn có chỗ nào có thể tránh bão được không?” Quan Thành Quân hỏi.

Đáp lại ông là những cái lắc đầu im lặng, kỳ thực câu hỏi này hơi thừa. Bản đồ tỷ lệ lớn quân dụng chi tiết nhất đã bày ở trên bàn rồi, trong vùng sa mạc được khoanh màu đỏ kia ngoài màu vàng thì chẳng còn màu gì nữa.

“Tôi biết có một nơi có thể tránh bão.” Giọng nói đặc sệt tiếng địa phương phát âm tiếng phổ thông vọng lên từ một góc ở trong căn phòng.

Ánh mắt của mọi người đều di chuyển về ông lão đang ngồi trong góc. Ông có dáng người khá thấp, đội một chiếc mũ lông dê màu đen, chòm râu dê dài hoa râm vô cùng gọn gàng.

Quan Thành Quân nhận ra ông lão người dân tộc thiểu số ngoài 70 tuổi thuộc phòng trà khách sạn thường xuyên ra vào bưng trà sữa và đặc sản dân tộc cho mọi người.

“Ông biết có chỗ có thể tránh bão sao?” Quan Thành Quân vừa hỏi vừa bước tới chỗ ông lão.

“À, đúng vậy, nhờ thánh Allah bảo hộ, cái đầu của tôi vẫn nhớ được những chuyện đó.” Ông lão nói rồi dùng ngón tay chỉ vào trán của mình.

“Khi đó tôi còn trẻ, tôi từng đưa đồ tiếp tế
cho các phần tử tri thức tới từ Bắc Kinh và người Nga. Ngay tại sa mạc này có một căn nhà rất lớn, rất lớn. Lãnh đạo nói với tôi rằng bọn họ tới để tìm mỏ dầu, dầu có thể đốt được ấy.” Chòm râu dê của ông lão khẽ chuyển động khi ông nói, trông vô cùng dí dỏm.

“Ồ, vậy căn nhà đó xây dựng kiên cố không?”

“Rất kiên cố, có thể tránh bão, chắc chắn là được.” Ông lão nói chắc như đinh đóng cột.

Quan Thành Quan không để ông lão nói xong đã chạy như bay tới bàn cầm bản đồ lên trải xuống thảm, ông mời ông lão chỉ phương vị. Tiếc là ông lão người Duy Ngô Nhĩ này tuy nhớ được hình dáng của căn nhà đó nhưng lại không biết xem bản đồ, lại càng không hiểu nên miêu tả phương vị thế nào. Dẫu cho Quan Thành Quân nói thế nào cũng không được, một tham mưu cảnh sát vũ trang tộc Duy Ngô Nhĩ dùng tiếng địa phương giải thích mãi với ông lão nhưng kết quả vẫn là đàn gảy tai trâu.

“Lạc đà phải rẽ mấy lần, phải uống nước mấy lần từ đó tới thánh đường Hồi giáo Yusuf? Một sĩ quan quân đội người bản địa khá lớn tuổi đột nhiển hỏi.

“À, rẽ hai lần, uống nước một lần.” Ông lão lập tức trả lời.

Vị sĩ quan quân đội bước tới cạnh Quan Thành Quân, ông quan sát tỉ mỉ bản đồ một lúc rồi dùng ngón trỏ chỉ vào một điểm:

“Chỗ này, từ toà nhà mà ông lão nói xuất phát thì thị trấn đầu tiên trông thấy là nơi này – thị trấn Tarital, thị trấn mới được tu sửa cách đây không lâu.”

Tất cả các chỉ đạo lập tức có sự điều chỉnh, 1 chi đội xuất phát từ Kashgar tới đây chi viện cho trung đội cảnh sát vũ trang cơ động lập tức lên máy bay trực thăng đặc chủng tới thị trấn mới TaritalTarital cách huyện thành phía Tây 70 cây số, phi hành viên của đoàn này được trang bị máy nhìn tia hồng ngoại trong bóng tối chuyên dùng cho nhân viên và phương tiện vận chuyển làm việc ban đêm. Chi đội cảnh sát biên phòng và vũ trang khác ở sa mạc lập tức chuyển tới điểm thăm dò dầu khí năm đó và khoanh vùng ở đây, triển khai tìm kiếm theo hình quạt.

Một chiếc xe Hyundai màu trắng khá cũ biển Israel đang âm thầm đỗ ở quảng trường cách thánh đường Hồi giáo Musati 30 mét, do không phải là chủ nhật nên các tiểu thương từ bán bánh nướng cho tới “thuốc thần” đều coi quảng trường bên ngoài thánh đường Hồi giáo lớn nhất bản địa này trở thành một khu chợ, các kiểu xe con đủ màu đủ sắc không biết sản xuất từ đời nào hỗn loạn chiếm lấy từng tấc một tại nơi này. Trên chiếc xe con Hyundai là một tài xế và một hành khách, nhìn từ ngoài vào thì là người Pakistan 100%, nhưng bọn họ lại chẳng có chút hứng thú gì với sản phẩm ở chợ cả, thi thoảng gặp phải những đứa trẻ chủ động cầm làn hoa quả khô và thuốc lá tới chào bán họ cũng chẳng để tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe Toyota đỗ trước cửa và cổng lớn của thánh đường. Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ liên tục giơ máy ảnh với ống kính tiêu cự dài lên, ống kính ngắm thẳng vào cánh cổng lớn màu trắng được trang trí bởi thần chú Allah của thánh đường.

Bọn họ thực sự là người Pakistan, biển của chiếc xe Hyundai kia cũng được đăng ký tại Israel, nhưng chủ thuê bọn họ lại ở trong toà văn phòng Langley Washington cách đó hàng vạn cây số. Những nhiệm vụ như là giám sát ở cự ly gần trên mặt đất thì CIA có thói quen sử dụng “đặc nhiệm ngoài biên chế” bản địa hoặc của quốc gia đó. Hàng tháng bọn họ đều có thể nhận lương được chuyển khoản qua rất nhiều ngân hàng, thông thường là tiền tệ địa phương. Nhân viên điều phối tại Israel của CIA khi cần sẽ phái bọn họ chấp hành một vài công tác trà trộn vào người bản địa, nếu những người này không may bị thương hoặc mất tích trong thời gian làm nhiệm vụ thì một món tiền bồi thường khổng lồ sẽ lập tức được gửi tới cô nhi và quả phụ. Nếu chẳng may cơ quan chống gián điệp tại quốc gia đó tóm được bọn họ thì CIA sẽ không thừa nhận có mối quan hệ gì với những người đáng thương này, bởi hồ sơ của “đặc nhiệm ngoài biên chế” được thuê chỉ nằm trong đầu của trưởng trạm trạm công tác CIA tại các khu vực.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện