"Tôi biết cái này, trên báo nói rằng đó là hàng loại rẻ tiền, và không thể bay trong thời gian dài.”
“Đó là tuyên truyền, bọn họ có 6 chiếc máy bay, có thể đảm bảo 2 chiếc, thậm chí 3 chiếc đồng thời tuần tra trên không, ra-đa bên trên không tệ, năng lực thăm dò mục tiêu dưới thấp rất tốt, hơn nữa còn có ra-đa bổ sung điểm mù tầm thấp bố trí ở những vùng đất cao bên bờ biển, mạng lưới phòng không của doanh trại quân đội Đài Loan ở hướng đại lục vô cùng nghiêm ngặt.” Lâm Tiêu chỉ vào bản đồ địa hình Đài Loan trong hình chiếu nói.
“Vậy há chẳng phải không có đường lên trời.”
“Không, kế hoạch của chúng ta chính là thâm nhập vào từ phía Đông đảo Đài Loan, bay thấp sát dãy núi liền kề giữa miền Trung đảo và vùng bụng đảo, sau đó” Lâm Tiêu làm một động tác bắn súng bằng tay.
“Tấn công cứ địa ra-đa của người Nhật từ phía sau.”
Phương hướng giữa đảo quốc Đông Hải, đảo Miyako, đúng là là khe hở phòng không duy nhất của Đài Loan, đó là nơi quân đội Đài Loan cho rằng không cần đề phòng quân đội Nhật và quân đội Mỹ ở hướng Okinawa, vì đó là quân đồng minh.
Đêm khuya sau khi hội nghị tham mưu kế hoạch bay và hành động tác chiến lần cuối cùng kết thúc, Doãn Hồng Yến căn bản không thể kiềm chế cảm giác sục sôi và cảm nhận phức tạp khó lòng mô tả trong lòng, chỉ có không ngừng lặp đi lặp lại bài thơ ca tụng dũng sỹ cổ đại trong phần thơ Byron mà cô thích nhất hồi học đại học. Sau nhiều lần sửa đổi và không ngừng lật đi lật lại, kế hoạch chính xác liên quan tới lần hành động quân sự này đã được xác định chuẩn xác như đồng hồ đang chạy, tiếp tới họ cần đợi ủy ban quân sự tối cao phê chuẩn.
Chiến tranh hiện đại thay bằng nói là hành động quân sự, không bằng nói là thí nghiệm hóa học phức tạp, tỉ mỉ, mỗi người đều là một phần không thể thiếu của thí nghiệm, điều anh cần làm chính là hoàn thành công việc trong kế hoạch của mình, không được nhiều, không được ít.
Tiểu đội “Phẫu thuật khoa mắt” sẽ là một ống nghiệm dùng cuối cùng trong kế hoạch, tiểu đội đầu tiên hành động sẽ là tiểu đội dẫn đường trên mặt đất, bốn dũng sỹ sẽ nhảy dù xuống từ 20 nghìn mét trên không, dưới sự yểm hộ của màn đêm hạ xuống phạm vi mục tiêu đã được vệ tinh xác định trước, sau đó từng bước vượt qua mấy ngọn núi, tìm nơi ẩn nấp thích hợp, chụp hình mục tiêu và truyền về hậu phương, sau khi xác nhận, vị trí tấn công mục tiêu sẽ truyền tới máy bay tiếp nhận cuối cùng của tiểu đội trong vòng mấy tiếng đồng hồ, sau đó họ sẽ bắt đầu điều động máy chiếu hồng ngoại, khi mọi thứ đã chuẩn bị hoàn tất, đầu cuối của họ sẽ gửi tín hiệu không tới một mili giây ba lần thông qua vệ tinh, điều này cho thấy mọi định vị đã hoàn thành.
Ống thí nghiệm thứ hai sử dụng là trung đội “người thu hút” thuộc bộ đội thần bí không quân, những phi công được trang bị máy bay tấn công cải tiến “Phi Báo” là những người dũng cảm nhất, nhiệm vụ của họ chính là thu hút sự chú ý của hệ thống ra-đa và hệ thống tên lửa phòng không của địch, và không ngừng thử quy trình tác chiến “Wild Weasel” tiêu chuẩn, không ngừng thực hiện động tác bắn tên lửa phản bức xạ ở bên lề phạm vi bắn của tên lửa phòng không địch, nếu như ra-đa địch bị ép tắt máy, vậy thì cần xem vận may của họ, nếu như địch lựa chọn biện pháp đối kháng, tên lửa “YJ-9E” hạng nặng trên máy bay sẽ tìm và phá hủy chúng theo sóng điện ra-đa, nói chung, giống như tên của đội ngũ này dự báo, những chàng trai này sẽ lớn tiếng gọi “Bắn về phía tôi”.
Lâm Tiêu và bốn đồng đội xem bản đồ dẫn đường thảo luận về tiết điểm thời gian và khả năng có thể kéo dài, cốc đựng cà phê đặt trên bàn lớn của phòng chuẩn bị bay, mùi khói thuốc khiến Doãn Hồng Yến ho sặc không ngừng, Lâm Tiêu kiên quyết để Doãn Hồng Yến tham gia thảo luận, vì cô gái hơi gầy này là một trong số những đồng đội của họ.
“Sếp, chúng ta thực sự có thể tin tưởng hoàn toàn vào máy tính sao?” Lưu Nhất Phi nói với Lâm Tiêu.
“Anh không có lựa chọn, trừ khi anh tin rằng phản ứng của mình nhanh hơn con chip!” Lâm Tiêu trả lời anh.
Thực ra trong lòng anh cũng không dám chắc lắm, thời gian dài đột
phá phòng thủ siêu thấp giữa núi cao và sơn cốc trong đêm, nhất định phải có ánh mắt tinh tường và đầu óc phản ứng nhanh, mắt và bộ não của phân đội “phẫu thuật khoa mắt” đều đặt vào thiết bị dẫn đường và khoang treo tự vệ “Vệ sỹ trời xanh” trên chiến máy bay chiến đấu. Cái thứ nặng chưa tới một tấn này nguyên lý giống hệt với “Landing” của quân đội Mỹ, hệ thống ngắm kết hợp giữa hồng ngoại và vi quang sẽ khiến màn đêm biến thành cảnh sắc buổi chập choạng mà mắt thường có thể nhìn thấy, và chiếu hình ảnh màu xanh nhấp nháy tới màn hình hiển thị nhìn thẳng của máy bay, thông qua tổng tuyến dữ liệu trên máy bay để truyền vào máy tính giám sát, máy tính sẽ căn cứ dữ liệu địa hình tự động điều khiển máy bay, thực hiện các động tác né tránh mà con người khó phản ứng. Mỗi người trong phòng này đều có kinh nghiệm bay trong màn đêm mấy chục tiếng trở lên, nhưng đó là diễn tập và huấn luyện, không có điện từ bất thường cản trở, cũng không có kẻ địch uy hiếp.
Không lâu sau, năm thanh niên trên máy bay và quan sát viên Doãn Hồng Yến sắp phải đối mặt với thử thách chiến trường đầu tiên.
Vùng Tây Nam cách xa mấy nghìn cây số, bốn người đàn ông lực lưỡng đang vượt núi, đây đã là ngọn núi thứ ba ngày hôm nay rồi, nhưng vẫn không phải cuối cùng, trước mặt vẫn còn một con sông nước chảy cuồn cuộn cần vượt qua, tiếp đó còn phải vượt tiếp khe núi hẹp dài 5km, chiến sỹ tiểu đội dẫn đường đã được huấn luyện ở những địa hình thế này hơn hai tuần rồi, sở dĩ chọn Tây Nam là vì các chuyên gia địa lý cho rằng nơi này rất giống với vùng núi nhiệt đới trong lòng đảo Đài Loan.
Lao Chấn Quốc là người đứng đầu tiểu đội, người con trai của Lương Sơn này cũng giống như chính cái tên của anh, có duyên khăng khít với núi cao. Bắt đầu từ khi biết đi, anh đã theo ba mẹ đi qua hết ngọn núi này tới ngọn núi khác của quê hương, khi học tiểu học, hàng ngày vừa đi vừa về hơn 20 cây số đường núi, cuộc sống gian khổ đã rèn luyện thể phách kiên cường cho người con của núi cao này.
Sau khi nhập ngũ, Lao Chấn Quốc nhiều lần lựa chọn tập trung huấn luyện bộ đội đặc chủng vùng núi, và từng tới học viện lục quân đặc chủng tác chiến của hoàng gia Anh để học tập tác chiến đặc chủng vùng núi, từ đó về sau, những nơi như Tây Bắc, cao nguyên Pamir, những nơi mà chim muông cũng khó bay qua, người đàn ông dân tộc Di này đã khiến các phần tử khủng bố, chủ nghĩa phân liệt cảm nhận được uy lực của bảo kiếm tới từ Tây Nam.
Ba đội viên đã cộng sự cùng Lao Chấn Quốc trong thời gian dài, là đồng bào, cũng là anh em khác họ, mỗi người đều có kinh nghiệm thực tế tác chiến ở vùng núi cao và có trải nghiệm học tập tại Anh, Pháp, trong đó có một người khi học tập tại học viện tổng tham mưu của Pháp còn vì tay không leo núi Alps mà nhận được biểu trưng Edelweiss.
“Mọi người nghỉ ngơi 5 phút, sau khi về căn cứ bắt đầu họp kế hoạch.” Lao Chấn Quốc nói với đội viên.
Sau ba giờ đồng hồ, những chiến sỹ trang phục bụi bặm tập trung tại phòng kế hoạch huấn luyện của căn cứ, vừa ăn lương khô nén năng lượng cao, vừa nhìn mấy tấm hình đen trắng rất lớn, rõ ràng rằng những tấm hình này được chụp từ vệ tinh quỹ đạo thấp.
Một người đàn ông cao gầy mặc trang phục không quân rằn ri ngồi ở bàn họp cúi đầu hút thuốc, kì lạ là trên trang phục không quân không hề có quân hàm, cũng không có bất cứ huy chương, thẻ thân phận nào cả.
“Đây là Lý tham mưu của quân nhảy dù, chúng ta ngồi máy bay vận chuyển của họ để đi.” Lao Chấn Quốc giới thiệu đơn giản.