"Không thể nào, “Gánh Xiếc” không đủ số lượng, và lần này chúng ta tiến hành áp chế lưu động đối với khu vực đối diện đại lục của toàn quần đảo, không thể để đối phương nhìn ra trọng điểm.” Trương Chí Quân đáp.
“Nhiệm vụ của chúng ta là đánh du kích, khiến đối phương hoảng loạn?” Một vị sĩ quan chiến đấu điện tử đáp.
“Đúng vậy, khiến hệ thống phòng thủ của kẻ địch không thể hoạt động bình thường là thắng lợi của chúng ta.” Trương Chí Quân cười, thật hiếm thấy.
Quan điểm về tác chiến “phản phòng thủ” đối với đại bộ phận người mà nói thật ra là sự sai lầm, khác với phim ảnh điện ảnh, cùng tạp chí báo chí, “tác chiến áp chế phòng thủ” (từ chuyên môn) thật sự, trước giờ không đặt mục tiêu phá hủy ra-đa địa phương hoặc phát xạ quả bom, mà là khiến đống đồ vật đó “mất tác dụng”, hoặc đơn giản hơn, là khiến đống hệ thống khoa học công nghệ cao hở tí tiêu vài trăm tỉ đô ấy không thể phát huy nhiệm vụ được cài đặt khi thiết kế, từ đó đảm bảo việc tấn công về sau của đội ngũ công kích có thể ném bom hoặc đạn đạo mà không cần chịu sự quấy nhiễu, đây cũng là nguyên nhân chúng được đặt tên “Wild Weasel”, linh hoạt xuất kích khắp nơi, khiến kẻ săn lanh lẹ kia phải ứng phó một cách mệt mỏi.
“Xin mọi người nghỉ ngơi thật tốt, trong những ngày này phải luôn sẵn sàng chờ lệnh.” Trương Chí Quân nói lời cuối cùng.
Lao Chấn Quốc cùng ba đội viên của anh đang sắp xếp trang bị tùy thân tại doanh trại kho máy số 1, vài kỹ sư của nhà máy hiệu buôn được phái đến từ hôm qua đã tiến hành cuộc bồi dưỡng kỹ thuật cẩn thận nghiêm túc, chỉ dạy truyền đạt cho mỗi người học hỏi cách sử dụng “hệ thống truyền đưa tin tức chiến trường” mới.
Bộ hệ thống này so với trang bị cùng loại được bọn họ tiếp xúc trước kia, thể tích nhỏ hơn, trọng lượng nhẹ hơn, nhưng có thể thông qua vệ tinh truyền gửi về trạm tiếp thu tấm hình chụp được thật rõ nét.
“Anh chỉ cần đặt ống kính về mục tiêu anh cần quan sát, ấn nút này là được, không cần quan tâm nhiều.” Một kỹ sư trẻ tuổi giải thích.
“Độ phân giải ra sao?” Dường như Trâu Già rất có hứng thú.
“Đại khái đạt 5 triệu Pixel.”
“Vẫn không bằng một số máy ảnh kỹ thuật số.”
“Đúng vậy, đích thật không sánh bằng, nhưng máy ảnh kỹ thuật số không cần thông qua vệ tinh để truyền gửi, băng tần rất hạn chế.” Kỹ sư cười nói.
2 sỹ quan cơ vụ trên chiếc IL-76 cũng đang bận bịu, bọn họ là phối tải viên và người chỉ đạo nhảy dù trên chiếc máy bay này, hai sĩ quan trưởng giàu kinh nghiệm kiểm tra tỉ mỉ toàn diện hệ thống dưỡng khí trong kho hàng máy bay, khác với khoang máy dân dụng, máy vận chuyển quân dụng không chịu áp lực của khoang vận chuyển hành khách, khi bay độ cao trên 1 ngàn mét, cần nhờ hệ thống dưỡng khí duy trì hô hấp cho nhân viên, và nhiệm vụ lần này phải hoàn thành trên độ cao 2 ngàn mét, dưỡng khí là trang bị cực kì quan trọng.
Cả buổi trưa, ông Lý hướng dẫn nhảy dù đang gấp xếp trong kho máy, chỉnh lý túi dù, một cái dù chính, một dù dự bị, còn có thiết bị kiểm soát áp lực không khí nối tiếp với chiếc dù. Người đàn ông Đông Bắc này thực hiện cực kì tỉ mỉ, nghiêm túc, như thể bản thân biết sử dụng túi dù, làm nghề này đã 20 năm, chưa bao giờ có chiếc dù nào thông qua đôi bàn tay to này gấp xếp mà không thể mở ra dễ dàng, ông hầu như đã từng hợp tác với tất cả những lính dù nhận nhiệm vụ nhảy dù đặc chủng, ai cũng tin tưởng ông, còn hơn cả tin tưởng bản thân mình.
Sau bốn giờ, là thời gian dùng bữa và nghỉ ngơi tự do, đội viên ăn bánh hamburger và uống nước ngọt có ga, những món gì có thể cung cấp đầy đủ năng lượng. Sau bữa cơm có người đánh một giấc ngủ, có người đang viết di chúc, Lao Chấn Quốc chẳng làm gì cả, anh chán ghét không có việc làm, điều đó khiến anh bực bội bất an.
Vào lúc năm giờ rưỡi, tất cả đội viên so giờ với đồng hồ doanh trại, họ bắt đầu chuẩn bị lên máy bay.
Đúng sáu giờ, IL-76 chậm rãi khởi bay trên đường
băng, bước thứ nhất của nhiệm vụ như đồng hồ bắt đầu vận hành đúng giờ.
Nghiêm khắc mà nói, Lao Chấn Quốc cùng đồng đội của anh không thuộc kế hoạch đầu tiên, bởi vì vài phút trước một máy bay Boeing – 767 đã khởi bay trước tiên từ sân bay quốc tế Trung Hải, chiếc 767 này thuộc công ty vận tải hàng không đăng kí tại Hongkong, công ty này đã xin phép cục hàng không dân dụng Đài Loan về tuyến đường bay và được duyệt từ mấy tuần trước, thời hạn cho phép chính là hôm nay, kế hoạch khởi bay nói rõ một vị khách Đài Loan cần xuất phát từ Trung Hải, sau đó trực tiếp từ Đài Loan xuyên việt, bay về sân bay của nước Parkistan, chiếc 767 sẽ hoàn thành du trình tại Đài Loan trên độ cao 2 ngàn mét. Không ngoài dự đoán, trung tâm quản chế hàng không dân dụng của Đài Bắc phê duyệt lần xuyên việt này, nhưng máy bay cần mở “hệ thống tìm kiếm địa chỉ vô tuyến của mình, thiết bị vô tuyến này sẽ dựa vào tần suất đặt sẵn, không ngừng phát ra thân phận của mình, tin tức tốc độ và cao độ, như vậy trên màn hình của ra-đa quản chế hàng không dân dụng sẽ nhận biết chính xác mục tiêu bất cứ lúc nào. Và hệ thống ra-đa của phía quân đội chỉ cần nhìn thấy một vệt sáng, đương nhiên trung tâm chỉ huy phân biệt “lưới mạnh” sẽ liên hệ với trung tâm quản chế hàng không dân dụng Đài Bắc trước, sau đó báo với phía quân đội, đây là một chuyến xuyên việt trên không vô hại.
Thời gian là then chốt của kế hoạch, khoảng 8 giờ, IL-76đã đạt độ cao 1800 mét, còn chiếc Boeing – 767 phía trên họ, theo định sẵn của kế hoạch, đúng giờ điều chỉnh hệ thống “tìm kiếm địa chỉ vô tuyến” phân biệt thân phận, vài giây sau, họ biến thành một chiếc máy bay dân dụng trở về Trung Hải, và tần suất cùng thân phận đã xin duyệt trước đó bị hệ thống “tìm kiếm địa chỉ” vô tuyến của IL-76 thay thế lâm thời bởi sóng điện từ. Một vị quan tình báo tinh thông hệ thống tin tức hàng không dân dụng phụ trách thao tác hệ thống tạm thời này.
Lao Chấn Quốc và đội viên của anh không cần hiểu rõ tất cả những chuyện này, họ luôn ngồi ngủ trên chiếc ghế được chế từ thép dọc hai bên khoang hàng, trên mặt ai nấy đều đeo một chiếc mặt nạ cao su dưỡng khí màu đen, ống cao su tiếp nối với máy cung cấp dưỡng khí ngay lỗ nối, đèn chiếu sáng màu đỏ tối khiến gương mặt của mỗi người đều hiện lê một sắc màu kì dị.
Ông Lý hướng dẫn nhảy dù cũng ăn mặc như mọi người, ông đang kiểm tra lần cuối trang bị của mỗi người, đội viên ai nấy mang tâm sự riêng, nhưng nhờ ánh đèn đỏ ảm đạm nên khó trông rõ vẻ mặt của mỗi người.
“40 phút.” Máy phát thanh trong khoang máy phát ra tiếng của sĩ quan cơ vụ.
Ai nấy đều đứng dậy, bắt đầu thắt dù chính và dù phụ lên người, dù chính trước ngực, dù phụ sau lưng, tiếp đó là chiếc túi to đùng, thông qua dây thắt móc vào trước dù nhảy chính, vũ khí – súng tiểu liên 05, nó được phối thiết bị diệt âm, dựa vào lỗ nạp đạn cung cấp đạn bắn tầm 100 phát, đặt bên trái thân thể, một chiếc bình dưỡng khí có thể cung cấp hô hấp 45 phút treo trước cổ.
“Kiểm tra dưỡng khí” tiếp tục là mệnh lệnh của sĩ quan cơ vụ.
Mỗi người đều nhổ ống cao su của mặt nạ dưỡng khí từ trạm dưỡng khí máy bay từ lỗ tiếp xuống, cắm vào miệng tiếp nối màu xanh của bình dưỡng khí, sau đó mở van khí, khi con số áp suất lên đến đường tiêu chuẩn màu xanh lá, tất cả mọi người đều có thể hô hấp thông thoáng.
Sau khi thực hiện xong xuôi, ai nấy đều trở về chỗ ngồi, do trang bị hơi to, tư thế của bọn họ có chút kềnh càng.