"Sắp rồi, chúng ta sắp rút quân rồi!” Mạnh Thiên động viên đội viên của mình, anh đang thu dọn vô tuyến điện, chuẩn bị để rút lui.
Khúc Hữu Lương cảnh giác canh gác, lúc này không phải là lúc lơ là.
Hiện giờ trên máy bay dẫn đội của Lâm Tiêu, Sử Cường có thể đọc được con số không ngừng thu nhỏ trên màn hình hiển thị màu, 6 phút, 5 phút, 4 phút, chiến cơ bay qua hố nông chôn “Trâu Già”, lại bay qua khe suối mà họ suýt nữa gặp phải nhóm học sinh trung học Đài Loan.
“Thời gian bắn 10s!” Giọng Sử Cường vang lên trong tai nghe mũ đội đầu của mọi người.
Một hồi tiếng bước chân vang lên, tiếp đó là đoạn đối thoại bằng tiếng Nhật.
“Đội tuần tra Nhật!” Mạnh Thiên khẽ kêu lên.
“Thời gian bắn 8s!” Giọng Sử Cường nghe có chút máy móc.
Tiếng bước chân của đội tuần tra càng lúc càng gần, 1, 2, 3, 4, 5, 6, đại khái có 6 người, dường như còn có cả chó, ngón cái tay phải của Khúc Hữu Lương khẽ xoay chốt an toàn của súng tiểu liên, ngón trỏ đặt lên cò, nòng súng chĩa về hướng có âm thanh.
Chiến cơ bắt đầu lên cao, nhân viên hướng dẫn dưới mặt đất nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
Su-30MKK3 bay xuyên qua khe núi cách 3km về phía Nam, cạnh cánh máy bay dường như quẹt qua vách núi lởm chởm, lúc này, thời gian đếm ngược đã nhảy về 0.
Trong bóng tối, hai quả tên lửa ngoại hình to lớn nhưng vẫn rất dài rời khỏi khung treo dưới cánh máy bay của Lâm Tiêu và Sử Cường, do tác dụng của quán tính, bom cùng máy bay bay lên cao mấy giây.
Xung quanh khung kiến trúc ra-đa trên ngọn núi có ngoại hình giống bậc thang, cảnh vệ và một số kỹ sư không biết chui ra từ đâu, họ bị tiếng động cơ cực lớn làm bừng tỉnh, trong vòng mấy giây, cả ngọn núi biến mất, thay thế vào đó là ra-đa khổng lồ và trận địa tên lửa tầm thấp và hỏa pháo cao tốc được bố trí dày đặc xung quanh.
Bom chịu được ảnh hưởng của lực hút trái đất, bắt đầu rơi xuống, ở phần mũi thân bom khổng lồ của chúng, thiết bị thăm dò hồng ngoại tìm kiếm chùm sáng điều khiển, tia sáng ẩn hình bắn ra từ thiết bị bắn tia hồng ngoại do Lao Chấn Quốc điều khiển hình thành một đường ánh sáng hình phễu trên to dưới nhỏ ở giữa giếng, thời gian qua đi, biên độ càng lúc càng nhỏ, lộ tuyến càng lúc càng thẳng.
Lao Chấn Quốc phủ phục trên núi, không hề nhúc nhích, không hề quan tâm tới chấn động mà động cơ truyền tới cơ thể cũng như mấy tiếng “phụt, phụt” bắn ra từ súng tiểu liên của người đàn ông dân tộc Tạng ở cách xa mười mấy mét, nhưng điểm sáng bị cố định chặt ở chính giữa mục tiêu đã được đồng đội lựa chọn.
Anh không nhìn thấy bom rơi xuống, mắt anh quan sát thế giới màu xanh và ánh sáng mà mắt thường không nhìn thấy thông qua kính ngắm, đột nhiên anh bất ngờ quay đầu, dường như né tránh thứ gì đó, hai tay ôm chặt lấy mặt, lúc này bầu trời đêm vốn đen kịt biến thành giữa trưa mặt trời chiếu rọi.
Tên lửa điều khiển bằng hồng ngoại loại 89 trên giá bắn kiểu di động đã hoàn tất việc tăng điện, chưa đầy 3 mili giây, nó sẽ có thể bay về phía chiến cơ, nhưng nó và tổ thao tác nó không còn có cơ hội này nữa.
Không cần dùng kính quan sát ban đêm để quan sát sơn cốc và “ngọn núi nhỏ” ban đầu ở xung quanh, Lao Chấn Quốc nhìn thấy ngọn núi đang phun lửa, với nhiệt độ cao hàng nghìn độ, sóng khí mang theo các loại vật liệu kiến trúc và vô số mảnh vụn cơ thể đang càn quét sơn cốc và vách núi xung quanh.
Còn không đợi thế lửa đợt đầu tiên giảm bớt, máy bay chiến đấu thứ hai lại thả tiếp bom ở dưới cánh máy bay, lúc này đã không cần hướng dẫn của tia hồng ngoại, lửa bắt nguồn từ bầu trời là tốt nhất, nguồn nhiệt hồng ngoại lớn nhất, lại một lần mặt trời mọc, lại một đợt hơi nóng cuồng bạo tới ngột ngạt, Lao Chấn Quốc ngạc nhiên phát hiện ra, hệ thống ra-đa và thiết bị phòng không ở xung quanh đã biến mất không còn tung tích, trên mặt đất là một hố khổng lồ bốc cháy khói nghi ngút.
Tất cả những điều này, không nhiều không ít, vừa đủ 5s.
“Đúng là ngọn lửa tới từ địa ngục!” Người đàn ông
kiên cường không khỏi cảm thấy sợ hãi trước uy lực của bom đạn.
Lưu Nhất Phi và Doãn Hồng Yến là nhóm thứ ba đồng thời cũng là nhóm cuối cùng tiến vào lộ trình tấn công, mục đích là để khoang treo dưới bụng máy bay kịp thời ghi lại cảnh tượng đáng sợ và hiệu quả cuối cùng của đợt tấn công này. Do không có bom, máy bay bắt đầu chuyển hướng trước chiến hữu 0.02s, chiến cơ xoay nghiêng góc 135 độ, tìm kiếm lộ trình rút lui đã định trước về phía Tây. Lưu Nhất Phi vừa hoàn thành chuyển hướng cơ động quá tải 6G, liền kéo mạnh cần điều khiển về phía sau, gần như lao thẳng đứng lên bầu trời đêm, thuận tiên hoàn thành quay lại đội hình ở tầng không trên cao.
Một trận địa tên lửa phòng không kín đáo cách trận địa ra-đa hai kilomet đang tiến hành bắn theo kiểu sách giáo khoa, khi Lưu Nhất Phi bắt đầu chuyển hướng, hai tên lửa phòng không tầm ngắn kiểu 89 do công ty Mitsubishi của Nhật sản xuất đã kéo đuôi lửa dài áp sát phía họ.
Quả đầu tiên bay khá thấp, khi Lưu Nhất Phi chuyển hướng xong, do quá tải, mặt bánh lái khí động của tên lửa không thể điều chỉnh kịp thời, một đầu lao về phía ngọn núi phía trước. Quả thứ hai do phóng muộn 0.5s, đầu dẫn đường hồng ngoại của nó phát giác ra máy bay chiến đấu chuyển hướng và bay lên cao, dưới sự giúp đỡ của máy tính trên tên lửa, nó bắt đầu bay lên cao trước, và khi lên cao chừng 160m liền tiến vào bán kính sát thương, ngoài dẫn nổ vô tuyến điện phát ra mạch động điện lưu rất nhỏ, phần chiến đấu hình trụ trên tên lửa phân tách thành hàng nghìn mảnh đạn tốc độ cao, giống như một đám mây kim loại lao nhanh về phía Su-30 cách xa mấy mét. Khi tên lửa bắn trúng máy bay, Lưu Nhất Phi cảm thấy chấn động cực lớn, tên lửa kiểu 89 này gần như hoàn toàn xé tung động cơ bên phải ra khỏi thân máy bay.
Chiến cơ bất ngờ bị hất văng lên không trung, hệ thống điều khiển tinh vi của nó hoàn toàn mất tác dụng, nhiên liệu rò rỉ mạnh từ thùng nhiên liệu, lại bị lửa ở cửa máy bay đốt cháy, một ngọn lửa bùng bùng giống như sao băng tiến vào bầu khí quyển. Lưu Nhất Phi vội vàng kéo cần điều khiển, trước đây máy bay chỉ cần khẽ hoạt động sẽ có thể phản ứng đã hoàn toàn mất đi phản ứng, tiêu rồi, anh nghĩ, máy bay đã chết rồi, mọi đèn cảnh báo đều điên cuồng nhấp nháy, kim loại bị thiêu đốt đang phân giải rơi xuống.
“Bắn ra, bắn ra!” Lưu Nhất Phi kêu thét lên.
Doãn Hồng Yến mặc dù mặt mày tái nhợt nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh thực hiện mệnh lệnh này.
Nắp khoang máy bay bị hất văng ra, hệ thống đai an toàn giữ hai tay và sống lưng Doãn Hồng yến thẳng đứng, giảm thiểu tối mức tăng tốc mà cơ thể phải chịu đựng, sau đó K-36 bắn ghế ngồi lên bầu trời đêm, sau khi xoay mấy vòng mới ổn định lại, thiết bị cảm ứng khí áp trên ghế ngồi phát hiện độ cao của nó quá thấp, lập tức ngắt đứt toàn bộ dây đai thắt quanh hành khách, như thế hành khách có thể tách ra khỏi ghế ngồi và mở dù ra.
Doãn Hồng Yến chưa từng nhảy dù bao giờ, cũng chưa từng được huấn luyện nhảy dù dù chỉ một phút, cũng may nhà cung cấp hệ thống cứu sinh đã suy nghĩ tới việc tự động hoạt động khi phi công hôn mê, một chiếc dù hoa kịp thời mở ra, Doãn Hồng Yến mơ mơ màng màng phát hiện ra mình đang lơ lửng trên không, dù lảo đảo hạ thấp bay về phía một sơn cốc.