Sáng 9 giờ, nhóm Mạng Che Mặt gặp mặt trong phòng họp nhỏ, đây là cuộc họp đầu tiên gần đây. Quan Thành Quân dựa vào ghế, chân ông dường như không tiện lắm, điều này là do chiếc xe bị lật trong quá trình đuổi theo một tù nhân đặc biệt ở một thị trấn nhỏ phía Tây, ông chưa từng đề cập đến chuyện này.
Vu Minh Na nhìn có vẻ ngủ không đủ giấc, quầng thâm hiện lên rõ ràng, lúc này cô ta đang uống cà phê của mình.
Ngoài dự đoán của mọi người, nghiên cứu viên Trương hiếm khi xuất hiện ở Thạch Thành vẫn là bộ mặt điển hình vô biểu cảm kia.
“Tiểu Vu, nói cho chúng tôi biết về tình trạng của Mạng Che Mặt.” Quan Thành Quân mở miệng.
Vu Minh Na khựng lại một chút, tâm tư dường như trở lại trong một lần hành động giám sát của vài ngày trước.
Thành phố Nagareyama là khu vực đổ nát và cũng là khu vực nguy hiểm nhất trong tất cả thành phố vệ tinh của Tokyo, ở đây có biệt danh mà ai cũng biết, đó là “Thành phố Hàn Quốc”, phần lớn các công nhân Hàn Quốc trong thế chiến thứ hai được tuyển dụng vào Nhật Bản đảm nhiệm các công việc nặng nhọc, những người này không thể sống ở Tokyo nên một mảnh đất hẻo lánh năm đó trở thành trại tập trung của những người công nhân này, nơi này chính là thành phố Nagareyama, sau này nơi đây lại được gọi là nơi cư trú mới của người di cư Hàn Quốc, đời này qua đời khác, đa số người thành phố Nagareyama đều biết sử dụng tiếng Hàn, giấy báo cũng in ấn bằng tiếng Hàn, đương nhiên các tổ chức Yakuza ở nơi này đều nói tiếng Hàn, do đó nơi này gần như trở thành một đất nước nhỏ trong lòng Nhật Bản.
Lý Khải và Kim Jae Soo đều là người Triều Tiên, họ lớn lên ở Diên Biên(1), có thể nói tiếng Hàn tiêu chuẩn, đây là lý do họ có thể chấp hành nhiệm vụ ở đây.
(1) Diên Biên: Châu tự trị dân tộc Triều Tiên thuộc tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
Trong túi áo hai người đều mang theo một khẩu súng ngắn Glock 17 đã lên đạn sẵn, nhưng hai người đều không hy vọng sử dụng vũ khí, lúc này họ đang ngồi trong một chiếc xe tải nhỏ Daewoo, vẻ ngoài chiếc xe rất cũ nát, khắp nơi đều có nhiều vết phun sơn màu sắc khác nhau, trên bản số xe hơi có một vết bẩn vừa đủ che đi chữ số quan trọng nhất, nhưng trên xe có miếng dán màu nâu rất đậm che kín chỗ lái xe, Lý Khải ngồi ở vị trí lái, Kim Jae Soo ngồi ở vị trí phó lái, giữa hai người là một túi rác lớn, bên trong chứa đầy ly cà phê và giấy đựng hamburger với vô số đầu mẩu thuốc lá.
Nhiệm vụ giám sát đáng chết này đã duy trì năm ngày rồi, mục tiêu của họ rất rõ ràng, chính là người đàn ông sau khi lên xe ở cửa lớn của bệnh viện trong thành phố Tokyo được đưa đến một chung cư 3 tầng ở đây, người đàn ông này là ai, họ không biết cũng không cần phải biết, nhiệm vụ của họ là phải theo sát ông ta, nhất định không thể làm mất.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, thời gian nguy hiểm đến rồi, sự nguy hiểm không phải đến từ mục tiêu giám sát lúc này, mà là đến từ bọn Yakuza ở đây, đã có khá nhiều nhóm người đứng nhìn quan sát kế bên xe tải nhỏ Daewoo, bây giờ lại có thêm một người để cổ trần, cả người xăm đầy hình bông hoa, một anh chàng mặc đồ Rodman đứng cách xe chưa tới 1 mét dòm ngó vào trong xe, theo đà phát triển này, không cần một giờ, dây sắt sẽ đập vỡ kính chắn gió, sau đó là lục soát, sau đó là châm lửa đốt xe, đây là nghi thức chào đón tiêu chuẩn của “Thành phố Hàn Quốc” đối với người đến từ nơi khác.
“Bộp.” Cửa xe đột nhiên hạ xuống, một ánh mắt hung ác đột nhiên xuất hiện.
“Cút, tên khốn kiếp này.” Kim Jae Soo thầm rủa một câu bằng tiếng Hàn mang giọng miền Bắc.
“Rodman” né về sau như bị điện giật, làm một cử chỉ thoải mái, tự mình bước đến một chiếc xe khác, tên này rõ ràng rất hiểu rõ thế lực xã hội đen, anh ta không thể nào không biết, tiếng Hàn nói với giọng miền Bắc chỉ có thể chứng tỏ người trong xe
là người Bắc Triều Tiên, nếu họ không phải là “hội Moranbong” nhóm bạo lực phương Bắc nguy hiểm nhất, vô tình nhất, thì chính là đặc công Cục điều tra xã hội Bắc Triều Tiên thực hiện nhiệm vụ, bất kể là ai, “Rodman” và bạn của anh ta đều không dám khiêu khích.
“Chú ý!” Lý Khải vỗ nhẹ vào đồng đội, ngón tay chỉ về tòa nhà ba tầng bên cạnh làn xe bên trái, theo ngón tay của anh, Kim Jae Soo thấy ánh đèn trong sảnh ở tầng trệt đột nhiên tắt đi, tiếp theo là đèn thứ hai, thứ ba, rất nhanh, cả tòa nhà đều rơi vào trong bóng tối.
Hai người chia nhau lấy ống nhòm quan sát hình ảnh nhiệt hồng ngoại ống đơn từ trong túi ra, ngay khi ống nhòm ngắm chuẩn vào tòa nhà chung cư, một âm thanh của xe hơi vang lên, chiếc xe tải Isuzu có logo công ty vận tải ở bề ngoài dừng lại trên làn xe kế bên sảnh tầng trệt.
Qua ống nhòm, hai bóng người màu xám trắng kéo theo một chiếc vali lớn vào khu căn hộ, không bao lâu liền biến mất khỏi tầm mắt.
“Điều tra thử, như thế nào?” Lý Khải nói.
Kim Jae Soo gật đầu, buông ống nhòm xuống, trùm đầu bằng mũ trên áo hoodie, đeo thêm một cặp kính đen, mở cửa xe, chạy về phía làn xe đối diện.
Đây là cách ăn mặc tiêu chuẩn của hầu hết các bọn côn đồ cấp thấp địa phương, trông rất tự nhiên, không bắt mắt.
Lý Khải thấy đồng đội của mình đi đến làn xe, tự nhiên băng qua tòa nhà chung cư rồi đi đến cuối đường, lướt qua góc phố.
Anh tin tưởng đồng đội của mình, hai người thay phiên lái xe trong nhiệm vụ, thay phiên điều động, họ đã hợp tác trong nhiều năm, từng cùng nhau đến Bắc Triều Tiên, quay phim ở các cơ sở hạt nhân trong kho thóc, cũng từng ẩn nấp ở bãi cát đảo tư nhân của nhà lãnh đạo Bắc Triều Tiên, chính mắt chứng kiến cuộc đấu tranh cung đình phong kiến hàng ngàn năm nay đã trình diễn chân thật đến thế nào, Lý Khải hiểu rất rõ bản lĩnh của đồng đội mình.
Hơn mười phút trôi qua, cửa xe mở ra lần nữa, Kim Jae Soo cúi thấp người chui vào trong xe.
“Như thế nào? Có phát hiện không?”
“Cuối căn hộ có một bãi đậu xe nhỏ, bên trong có một chiếc xe hiệu Pháp, chiếc xe đó đến chung với xe tải, hai người đều có vũ khí, không tắt động cơ, còn có một chiếc xe tải ở bên làn xe chúng ta, cũng chung một lũ, bóng đèn trong tòa nhà chung cư bị tháo gỡ ra.” Kim Jae Soo đang kể lại những phát hiện của mình.
“Những tên đó có phải muốn đổi vị trí?” Lý Khải nói.
“Có khả năng, nổ máy lên.” Đồng đội đề nghị.
Đợi thêm khoảng hai mươi phút, một vài bóng đen kéo theo vali ngồi vào xe tải, theo tiếng vang của động cơ, đèn xe sáng lên, sau đó lái xe khỏi làn đường, chạy ra đường lớn. Vào lúc này cũng có tiếng động cơ vang đến từ xa, một vài đèn xe chiếu lên bầu trời, một chiếc xe hiệu Pháp cũng quẹo ra đường lớn, tiếp theo là chiếc xe tải khác lớn hơn một chút.
Lý Khải vỗ vào Kim Jae Soo, ý là cô thật lợi hại.
Ngay khi anh chuẩn bị đạp ga để đuổi theo, đồng đội kéo anh lại, tỏ ý đừng vội.
“Nè, đợi một chút, nói không chừng họ có “Xe địa lôi”.”
“Sẽ ở đâu?” Lý Khải nhìn đoàn xe đã đi xa, hỏi nhẹ.”
“20 mét phía sau chúng ta có một ngõ cụt, nếu là tôi.” Kim Jae Soo cười nói.
Vào lúc họ đang nói chuyện, một tia sáng chiếu vào từ phía sau, một chiếc xe như cơn gió lướt qua xe tải nhỏ Daewoo, cũng gia nhập vào đoàn xe.
Lý Khải mỉm cười, Kim Jae Soo cũng cười, có chút hả hê.
Lại trôi qua hơn mười giây, đèn xe của chiếc xe tải nhỏ Daewoo sáng lên, trong tiếng động cơ cũng chạy vào đường lớn, ung dung đi theo sau đoàn xe