Tiểu nhân trả thù, từ sớm đến muộn. Hôm nay đám anh em Ngũ Phúc không lên lớp cả ngày, nằm trong phòng kí túc bàn bạc cách thức đối phó với Tống Triều Dương.
“Đại ca, kế hoạch của anh như vậy rốt cuộc có khả thi không?” Hà Chí Đào không chắc hỏi lại.
“Có gì mà không khả thi chứ?” Lưu Tự Phi cau mày hỏi.
“Nhưng món đồ này không dễ kiếm!” Hà Chí Đào khó xử nói: “Hay là nhờ thằng Diêu tìm cách lấy một ít từ chỗ cha nó!”
Lưu Tự Phi hừ lạnh hai tiếng, “Đúng là đồ ngu! Mày nhờ thằng Diêu lấy cây súng ở chỗ cha nó thì không thành vấn đề!”
“Vậy phải làm sao?” Gấu Mập sốt ruột hỏi. Lúc ở trong nhà vệ sinh, ngoại trừ Lưu Tự Phi, thì nó bị đánh nhiều nhất, uống nước bẩn nhiều nhất.
“Muốn tìm món đồ này, cũng chẳng phải chuyện gì khó. Bây giờ tao mới biết, đừng tưởng tên tuổi của mấy anh em bọn mình có tiếng trong trường, những thứ mình chơi toàn thứ con mẹ nó người ta không thèm chơi đó.” Lưu Tự Phi tức giận hằm hè nói tiếp, “Không đánh tiếng thì không biết, vừa nghe ngóng thôi mới giật cả mình. Mấy bạn học trong trường hơi khác biệt một tí, ai mà chưa chơi qua cái thứ này, người ta đã có đường dây tiêu thụ cố định rồi!”
“Không thể nào chứ, điên cuồng tới mức độ này cơ à?” Diêu Kim Tiền hốt hoảng hỏi.
Lưu Tự Phi lườm Diêu Kim Tiền một phen, “Uổng công cha mày làm Cục trưởng công an, chậm tiêu chậm hiểu đến mức này rồi cơ à. Có biết được lợi nhuận bên trong đó đáng sợ cỡ nào không? Vừa sang tay có thể lời gấp bội rồi!”
Quách Quang Huy đảo mắt, ra mưu kế xấu xa: “Đại ca, bọn mình ở trong trường cũng được xem là có chút thực lực, nghe ngóng thử, lôi kéo đám khốn này ra, không cung phụng cho bọn mình, thì quậy không để nó kinh doanh được luôn.”
“Đầu óc mày bị sảng hả?” Lưu Tự Phi mắng mỏ, “Sao mày không đi thu phí bảo hộ của tứ đại công tử luôn đi?”
“Sao giống nhau được?” Quách Quang Huy giảo biện nói, “Tứ đại công tử, ai mà không có quyền có thế hơn bọn mình, né còn không kịp nữa là!”
Lưu Tự Phi nhìn Quách Quang Huy như nhìn một thằng điên, bảo rằng: “Trong trường có người buôn món đồ này, từ đâu đến? Chắc chắn người ta có mối ở ngoài trường, dám đụng tới mảng kinh doanh này, thằng nào chẳng nơm nớp kiếm tiền. Mày dám cắt đường tiền tài của người ta, coi chừng mày bị phanh thây xé xác ở ngoài đường trong chớp mắt!”
Quách Quang Huy tỏ vẻ sợ hãi, rụt cổ theo phản ứng bản năng.
“Nhưng vấn đề là, nhờ ai đi làm việc này đây? Mấy anh em mình vừa ló đầu ra ngoài, còn chói mắt hơn cả bóng đèn 1000 watt, ai gặp cũng né tránh bỏ chạy!” Diêu Kim Tiền lại hỏi.
“Vậy đi, đồ để tao kiếm, bây giờ tụi mày ra ngoài nghe ngóng, coi đám anh em dưới trướng có ai biết và thường xuyên chơi món này không, tốt nhất là học chung lớp với thằng tiểu tử họ Tống kia. Nhớ kĩ, cố gắng để anh em khác tìm, tụi mày đừng có lộ diện trực tiếp!” Lưu Tự Phi dặn dò.
Tống Triều Dương đang dùng cơm trong căn tin, điện thoại đặt trên bàn ăn vang lên.
Thoạt nhìn số không quen biết, tâm trạng của Tống Triều Dương bắt đầu trở nên kích động. Không lúc nào cậu không tưởng tượng về việc ông nội hoặc người có quan hệ với ông nội sẽ liên hệ với mình.
“Alo!” Tống Triều Dương buông đôi đũa trong tay xuống, bắt máy.
“Đang ở đâu vậy!” Một giọng nói dễ nghe truyền đến!
Là con gái? Tống Triều Dương có chút nghi ngờ, đã một khoảng thời gian dài mình và chị tư không gặp nhau, nhưng Tống Triều Dương khẳng định, đây không phải là giọng nói của chị tư.
“Xin hỏi cô là ai? Thật xin lỗi, tôi không nhận ra!” Tống Triều Dương đáp một cách dửng dưng.
“Tôi là Lý Hương Quân!” Lý Hương Quân trả lời, sự áy náy trong lòng dâng thêm vài phần.
Từ khi làm xong hộ khẩu cho Tống Triều Dương, ngoại trừ lần trước Tống Triều Dương tới tận nơi mình tìm, cô chưa bao giờ chủ động liên lạc với Tống Triều Dương.
Đơn ủy thác của Tống Triều Dương, là đơn tiền hoa hồng được trả cao nhất của văn phòng luật sư từ lúc khai trương đến nay. Và trong đó phí giám hộ đối với Tống Triều Dương trước khi đến độ tuổi 22 chiếm tỉ lệ lớn. Bản thân nhận tiền của người ta, nhưng không thực hiện trách nhiệm, thật sự trái ngược với đạo đức nghề nghiệp.
Cho dù nói về phương diện nào đi chăng nữa, mình đích thực không làm trọn trách nhiệm. Cho nên khi cha trách mắng, Lý Hương Quân đặc biệt không hề phản bác.
“Chào chị, chủ nhiệm Lý!” Tống Triều Dương có ấn tượng sâu đậm với Lý Hương Quân, không đơn thuần vì Lý Hương Quân là một cô gái xinh đẹp. Càng bởi vì Lý Hương Quân là một trong những manh mối có liên quan đến ông nội.
“Dạo này cậu đang bận việc gì vậy?” Lý Hương Quân hỏi.
“Đi học ạ!” Tống Triều Dương trả lời tùy ý.
Lý Hương Quân càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa, đã không đi học nhiều
năm nay, cô thậm chí quên rằng mấy ngày này đã đến ngày khai giảng.
“Những ngày tới tôi sẽ đến tìm cậu một phen, cậu sắp xếp thời gian, báo tôi biết!” Lý Hương Quân nói.
“Vâng, sao vậy?” Tống Triều Dương có chút quái lạ.
“Tôi là người giám hộ của cậu, tìm hiểu một chút về cuộc sống hàng ngày và tình trạng học tập của cậu chẳng phải là việc nên làm sao?” Lý Hương Quân hỏi.
“Không cần đâu!” Tống Triều Dương chần chừ đáp. Nhiều năm nay, cậu đã quen sinh sống một mình, thực sự không muốn có một người mà mình không thân thuộc lắm quản lý, tuy Lý Hương Quân đích thực là một đại mỹ nhân.
“Cậu phải suy nghĩ kĩ nha, có một món tài sản rất to rất to đang đợi tôi ký tên xác nhận cho cậu đó…” Lý Hương Quân âm thầm uy hiếp nói.
Tống Triều Dương cười không ra tiếng, trong ý thức của cậu, khái niệm về tiền cực kì nhẹ nhàng, một trăm ngàn và mười triệu đối với cậu mà nói, căn bản như nhau.
Nhưng vẫn không thể bỏ qua manh mối của Lý Hương Quân, dựa trên sự hiểu biết về ông nội của Tống Triều Dương, Kinh Thành có nhiều đơn vị ủy thác nổi tiếng hơn văn phòng của Lý Hương Quân, nhưng ông nội cứ khăng khăng ủy thác Lý Hương Quân giải quyết hộ khẩu cùng với học bạ cho cậu, tuyệt đối không có nguyên nhân.
“Vậy cuối tuần này đi!” Tống Triều Dương lập kế hoạch thời gian, “Đến lúc đó em gọi điện cho chị!”
“Được, vậy cậu học tốt nhé!” Lý Hương Quân đáp.
Không có Lý Tương Tư ríu rít ở bên tai, Tống Triều Dương liền cảm thấy thanh tịnh không ít. Tự học hai tiết, Tống Triều Dương ngồi đọc sách một cách yên lặng.
Sau tan học, đa số học sinh đều trở về nhà, chỉ có số ít học sinh xa nhà trở về kí túc xá. Đợi sau khi kí túc xá tắt đèn, một bóng đen lén lút đảo mình từ lầu hai xuống.
“Anh Lông Dài, anh Lông Dài?” Một nam sinh gầy gò lẻn từ trong kí túc xá ra gọi vài tiếng bên lùm cây bên cạnh kí túc xá.
“Gọi cái quần gì vậy, ở đây nè!” Một thanh niên để tóc dài đứng ở góc tường gọi.
Nam sinh gầy gò kia đi tới trước mặt thanh niên tóc dài, hai người núp ở góc cua phía sau tòa nhà kí túc xá, xì xào thầm thì nói chuyện một lúc lâu.
“Nhớ rõ chưa, bỏ cả chai vào túi của nó, con mẹ mày đừng tự uống lén nhá!” Thanh niên tóc dài khẽ nói.
“Yên tâm đi, anh Lông Dài!” Nam sinh gầy gò kia khịt mũi đáp.
“Mày mà dám lén lút bỏ túi, tao đánh mày nằm bẹp giường cả tháng!” Thanh niên tóc dài không yên tâm hù dọa lần nữa.
“Anh Lông Dài, em biết chừng mực mà!” Nam sinh gầy gò gật đầu nói.
Thanh niên tóc dài tiếp tục dặn dò qua lại vài lần, đợi cho đến khi nam sinh gầy gò kia trở về kí túc xá, ngó nghía xung quanh không có người, thanh niên tóc dài mới đi tới quầy tạp hóa nhỏ sau sân thể dục.
Thuận theo cửa sau quầy tạp hóa nhỏ rời khỏi trường học, lại băng ngang một con đường, ở một tiệm đồ nướng vẫn chưa đóng cửa, Hà Chí Đào đang chờ đợi cậu ta.
“Làm ổn thỏa chưa!” Thấy thanh niên tóc dài bước vào, Hà Chí Đào buông ly bia trong tay xuống hỏi.
“Xong rồi!” Thanh niên tóc dài cầm chai rượu còn sót lại một nửa trên bàn, ngửa cổ tu sạch.
“Tạm trốn bên ngoài hai ngày đi!” Hà Chí Đào lấy một xấp tiền ra, đặt ở trên bàn, nói với thanh niên tóc dài.
“Chẳng phải chỉ là một thằng nhóc học sinh thôi sao? Có cần cẩn thận đến vậy không?” Thanh niên tóc dài lặng lẽ cất tiền vào túi của mình.
“Đại ca nói rồi, tiểu tử này có chút quái lạ, cẩn thận vẫn hơn!” Hà Chí Đào nói.
“Được, sáng mai tao đi ngay, vừa vặn ra ngoài chơi hai ngày, mẹ kiếp hai ngày nay trời lạnh đầy sương, ngày nào cũng chui rúc trong phòng, chẳng muốn ra đường!” Thanh niên tóc dài tiếp tục mở một chai bia khác nói.
“Vậy đi!” Hà Chí Đào đứng dậy, sửa soạn áo khoác, “Tính tiền rồi, mày uống đi, tao về trước đây!”