Quần đảo Palau cách phía đông nam Thái Bình Dương một trăm hai mươi hải lý.
Trung tâm chỉ huy khống chế tàu ngầm số hiệu “Sóng Dữ”.
Ánh đèn sắc đỏ nhàn nhạt chiếu thẳng lên mặt người, ít nhiều cũng khiến người ta có cảm giác quỷ dị. Kouma Kogoro ngồi trên chiếc ghế xoay da thật dành riêng cho thuyền trưởng, cảm nhận chất liệu da thuộc mịn màng, các loại đèn chỉ thị, LCD, đèn chiếu sáng lóe lên dưới đôi mắt của ông ta tạo thành một thế giới không ngừng lấp lánh.
“Thủ trưởng, dây anten ở mạn thuyền trái nhiều lần tiếp nhận được tín hiệu cực thấp.” Quan chấp hành Hidari Yoshi cố gắng đứng thẳng người, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng chậm chạp.
Tàu Sóng Dữ ở dưới độ sâu ước chừng một trăm năm mươi mét chờ đợi đã được hai tuần rồi, nó vẫn luôn dùng tốc độ khoảng 6 hải lý/h thong thả mà ổn định tiến về phía trước, mục tiêu chính là kinh độ và vĩ độ trong mệnh lệnh lúc ra khơi đã nhận được.
Hệ thống ắc-quy nhiên liệu được sử dụng trên chiếc tàu ngầm này có bản gốc là ắc-quy của công ty kỹ thuật HDW của Đức, chuyên gia của công ty động lực tiên tiến Toyota và Sở nghiên cứu động lực Mitsubishi dày công cải tiến, nó có thể lặn với tốc độ 10 hải lý/h trong vòng bốn tuần, ngoại trừ khuyết điểm là tốc độ chậm này, tính năng khi lặn của nó thậm chí còn vượt qua rất nhiều tàu ngầm công kích bằng động lực hạt nhân, đặc biệt là các loại tạp âm gần như không có, thứ thay thế ắc-quy sản sinh nhiên liệu vận hành là nước bình thường, có thể thải ra rất dễ dàng mà không sinh ra bất kỳ dấu vết nào.
Giống như tàu ngầm hạt nhân bình thường, trong lúc lặn, dây anten dựa vào mạn trái của tàu Sóng Dữ kéo dài ra khỏi thân thuyền đã nhiều lần tiếp nhận tín hiệu cực thấp, loại tín hiệu sóng vô tuyến điện cực dài này có thể xuyên thấu qua sức cản của muối trong nước biển, truyền tin tức về cho tàu ngầm, nhưng do thông tin ở tốc độ thấp, mỗi phút chỉ được một hai ký tự mẫu, vì vậy nhiều lúc nó được coi như là một loại tín hiệu ‘Chuông cửa’.
“Chúng ta có cần nổi lên đến độ sâu có thể tiếp thu tín hiệu vệ tinh không?” Hidari Yoshi hỏi.
“Sonar(1) xác nhận.” Kouma ra lệnh.
(1)Máy định vị bằng sóng âm thanh.
Không đến một phút, một đèn tín hiệu màu đỏ ở bảng điều khiển trước mặt Hidari Yoshi không ngừng lóe sáng, anh ta ấn chốt thông báo, giọng nói của sĩ quan Sonar từ máy phát thanh vang lên.
“Sonar xác nhận, tiếp xúc không đáng ngờ.”
“Ngài Hidari Yoshi, nổi lên trên tiếp nhận tin tức của vệ tinh.”
Mọi người trên thuyền đều cảm giác được tàu Sóng Dữ vốn bình lặng bỗng nhiên chấn động, tiếng nổ “đùng đùng đùng đùng” từ các phía khác nhau đánh thẳng vào thần kinh thính giác, khí nén từ trong tủ không khí được giải phóng ra dùng tốc độ nhanh nhất thổi bay áp tải nước biển của bể dằn, áp lực thay đổi khiến cho vỏ thuyền không ngừng giãn nở, trong khoảng thời gian này tàu Sóng Dữ mất tín hiệu, hoàn toàn đắm chìm trong tạp âm của kim loại.
“Kính tiềm vọng chiều sâu.” Sĩ quan lặn nhìn chằm chằm vào biểu thị độ sâu, lớn tiếng báo cáo.
“Hệ thống điện tử trợ giúp, không có tín hiệu uy hiếp tiếp xúc.”
“Sonar không tiếp xúc.”
“Thuyền trưởng thao tác kính tiềm vọng.” Nương theo giọng nói của sĩ quan chấp hành, cái mũ của người chỉ huy Kouma chuyển hướng, vành mũ ngắn ngủi hoàn toàn nằm ở phía sau đầu.
Ông ta đi mấy bước về phía kính tiềm vọng, hai tay nắm lấy cần gạt được bao bọc bởi cao su chống trượt, đôi mắt nhắm thẳng vào bọc cao su đỡ mắt của thấu kính quang lọc.
Biển khơi cũng không yên ả, dưới đêm tối không trăng, sóng biển cuồn cuộn không ngừng, khiến cho người ta có một cảm giác căng thẳng.
Kouma di chuyển kính tiềm vọng, tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, dưới ánh sáng nhạt, tạo thành các khuôn mẫu hồng ngoại, nhìn cảnh tượng mặt biển lân cận không sót cái gì.
“Ngài Hidari Yoshi, kính tiềm vọng không tiếp xúc, xin xác nhận.” Kouma đội mũ dạ lui về phía sau một bước, để sĩ quan chấp hành tiến lên thay thế cho ông ta.
Thật ra, việc này không cần thiết chút nào, tất cả những gì trong kính tiềm vọng đều biểu hiện trên màn hình lớn tại trung tâm điều khiển.
“Tôi xác nhận, thuyền trưởng.”
“Xin bắt đầu tiến hành chương trình thông báo vệ tinh.”
Thông báo cho sĩ quan bắt đầu làm việc, một quân sĩ trong phiên trực đầu tiên đứng dậy, đóng cửa phòng thông báo thông với khoang ngoài lại, khóa mật mã an toàn; điều lệ quy định, tại thời điểm tiến hành thông báo vệ tinh, phòng thông báo phải hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Một cây anten vệ tinh xuyên thấu qua vỏ ngoài, bắn ra hình ảnh vô cùng nhỏ lên trên mặt biển.
Mấy phút sau, đèn màn hình thông
báo trong trung tâm điều khiển của thuyền phát sáng, điều này nói lên rằng phòng thông báo có tin tức truyền đến, Hidari Yoshi ấn vào một cái nút.
“Thuyền trưởng, tiếp nhận được mệnh lệnh mới, cần giải mã, mời trao quyền.” Là giọng thông báo của sĩ quan.
Kouma xoay người lại, đi cùng Hidari Yoshi vào phòng thông báo, trên cổ của ông ta đeo chìa khóa mã hóa thuộc về thuyền trưởng.
Sau năm phút, Kouma tự mình đi đến đài mô tả theo dõi tự động trong góc trung tâm điều khiển, hạ lệnh cho sĩ quan hàng hải.
“Xin điều chỉnh tuyến đường theo tọa độ nhận được.”
Sĩ quan hàng hải gật đầu, nhấn mật mã lên bàn phím, đăng nhập vào giao diện của mình, anh ta nhìn thấy thông tin kinh độ và vĩ độ, không cần tra bản đồ hàng hải, anh ta đã biết đây là một đảo nhỏ của biển Celebes.
Kouma đã trở lại vị trí của mình, cầm máy chuyển âm lên.
“Toàn thể thuyền viên chú ý, tôi là quyền thuyền trưởng Kouma Kogoro, căn cứ vào mệnh lệnh, chúng ta chấp hành một nhiệm vụ vận chuyển bí mật, sau khi vận chuyển hoàn thành, bắt đầu chuẩn bị tàu tuần tra chiến đấu trong vòng một tháng, mong mọi người cố gắng làm tốt công việc của mình, hi vọng Amaterasu (2) bảo vệ chúng ta, cám ơn.”
(2)Amaterasu: Nữ thần mặt trời trong thần thoại Nhật Bản, đồng thời bà được coi là tổ tiên của các Thiên hoàng Nhật Bản.
Ông ta tắt máy chuyển âm, quay đầu nói với sĩ quan chấp hành.
“Ngài Hidari Yoshi, mời tổ dỡ hàng và kỹ sư vũ khí vào vị trí.”
Cuộc sống của tàu ngầm trong nước không phân biệt ngày đêm, ở nơi này thứ duy nhất biểu thị thời gian cũng chỉ có đồng hồ, trên tàu Sóng Dữ có rất nhiều đồng hồ số, những con số đỏ sậm đó nhắc nhở các binh lính hải quân kịp thời đổi ca, đối với những người lính hải quân trên tàu ngầm mà nói, đó chính là thứ phân chia ngày đêm.
Tàu Sóng Dữ được coi là kết tinh tiên tiến nhất, hiện đại nhất của công nghệ kỹ thuật ở Nhật Bản. Tính tiên tiến của nó cũng thể hiện ở việc phân chia ‘ngày đêm’, ánh sáng trong thuyền dưới sự điều tiết của máy vi tính khống chế hoàn cảnh thời tiết mà thay đổi cường độ chiếu sáng, thậm chí có thể mô phỏng hoàn mỹ tia tử ngoại từ mặt trời chiếu ra, từ đó tránh cho việc gây ra bệnh nghề nghiệp do lặn trong thời gian dài, chứng bệnh thiếu hụt vitamin D.
Mấy tiếng trước, chúng lại tiếp nhận được một tín hiệu thông báo từ vệ tinh, yêu cầu tàu ngầm chào đón một vị khách đặc biệt khi nổi lên mặt biển.
Lúc này, phía đông đã dần sáng lên, mặt trời đang bắt đầu chiếu ánh sáng của mình xuống mặt biển, một chiếc thuyền nhỏ không có quốc kỳ hay bất kì đặc điểm nhận dạng nào từ một nơi khác của mặt biển nhanh chóng chạy đến, là từ đảo nhỏ mà Tiến sĩ Vanthans từng làm việc. Trên đường thuyền chạy, thân thể Tiến sĩ đã vĩnh viễn hiến tặng cho các sinh vật trong biển lớn.
Tàu Sóng Dữ giống như một vách tường đen bằng thép, rẽ ngang làn nước, từ từ nổi lên trên mặt nước.
“Tổ mặt tàu bắt đầu trình tự lên tàu.” Sĩ quan chấp hành lớn tiếng ra lệnh.
Bốn tên lính hải quân kéo cửa khoang thuyền ra, trèo lên vỏ ngoài thuôn dài của Sóng Dữ, bọn họ giẫm lên lớp cao su phòng ngự thật dày, thả thang cuốn xuống, đồng thời sử dụng dụng cụ bảo hộ cố định mình trên thang cuốn.
Một chiếc thuyền vỏ cao su lái vào tàu ngầm, chỉ chốc lát sau, toàn bộ chiếc thuyền kayak hoàn toàn chui vào trong tàu Sóng Dữ, một người mặc đồ chống nước, trên miệng có ria mép đi ra khỏi thuyền kayak, bắt tay với quân sĩ tổ mặt tàu, dưới sự giúp đỡ của bọn họ, tiến vào tàu Sóng Dữ.