Ánh sáng trắng nhàn nhạt dễ chịu bao phủ từng ngóc ngách trong trung tâm điều khiển của con tàu, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, giảm bớt khó chịu khi lặn dưới nước thời gian dài. Trường Thành nắm giữ hệ thống điều khiển môi trường bằng trí tuệ nhân tạo, ở nơi này không những có thể hít thở không khí trong lành như trên đất liền, mà còn được chiếu sáng như ánh mặt trời. Trên màn hình to lớn tại trung tâm điều khiển hiện ra con số biểu hiện giờ tiêu chuẩn và nhiệt độ của thủ đô.
“BJ 12:45 TEMP 22℃”
(12:45 giờ Bắc Kinh
Nhiệt độ 22℃)
Hơn nửa tháng trước, tàu Trường Thành kết thúc nhiệm vụ diễn tập, nó không quay về cảng cũ nằm ở phía nam mà nhận được mệnh lệnh của tổng bộ hải quân, tiến hành tuần tra chuẩn bị chiến đấu trong vòng nửa năm.
Bữa trưa trên tàu vừa kết thúc không lâu, trên miệng mỗi người dường như còn lưu lại mùi bánh chưng thơm ngon. Mặc dù ở dưới biển sâu tối tăm không có ánh sáng mặt trời, đầu bếp trên tàu vẫn nghĩ cách để mọi người được ăn một ngày tết Trung thu đúng nghĩa.
Thuyền trưởng Lý Hải ngồi trên ghế xoay da mềm màu vàng nhạt, trước mặt ông ta là một màn hình LCD lớn hiển thị bản đồ toàn cầu, một mũi tên màu đỏ đang chậm rãi di động, kinh độ và vĩ độ ở bên cạnh không ngừng thay đổi, đó là vị trí hiện tại của tàu Trường Thành được tính toán bằng hệ thống quán tính trên tàu.
“Sĩ quan trực đêm, phóng vệ tinh thăm dò, tiến hành thao tác định vị.” Lý Hải đứng dậy, ra lệnh bằng giọng điệu rõ ràng.
“Vâng, tiến hành thao tác vệ tinh định vị.” Sĩ quan trực đêm hiện giờ là một người trẻ tuổi đeo quân hàm thượng úy, mặc đồng phục phòng cháy màu xanh lam nhạt, trong ba lô trên hông chứa mặt nạ phòng độc và trang bị bình oxy duy trì trong thời gian ngắn.
Hiện tại tàu Trường Thành đang ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp hai, bao gồm cả thuyền trưởng, tất cả đều mặc giống nhau, chỉ có thể phân biệt thân phận khác nhau bằng quân hàm và thẻ.
Sau khi sĩ quan trực đêm ra lệnh, bộ phận phát xạ của máy định vị bằng sóng âm trên mũi tàu bắn một vật thể hình ống tròn vào trong nước, rất nhanh, ống tròn này bắt đầu nổi lên theo quy luật, ở đuôi ống, một sợi dây quang học mảnh nhỏ không ngừng vươn về phía trên, rất giống thả dây khi chơi diều.
Sau ước chừng năm sáu phút, ống tròn lên đến mặt nước, dây anten được giấu trong vòng bảo vệ bằng nhựa thủy tinh màu đen cũng bắt đầu chậm rãi dài ra, nó thử thành lập liên kết với vệ tinh Bắc Đẩu trên quỹ đạo vận hành. Không đến nửa phút, dây anten cảm nhận được tín hiệu Bắc Đẩu đến từ vũ trụ, thông qua sợi dây dẫn quang học, tín hiệu định vị được truyền đến tàu Trường Thành.
“Định vị Bắc Đẩu hoàn thành, cặt đứt dây dẫn.”
Máy phát xạ trên mũi tàu thả ra một chuỗi bọt nước, bọt nước nhanh chóng bị nước biển xung quanh trung hòa, biến mất cùng với dây dẫn bị cặt đứt trong vùng biển tăm tối.
Sĩ quan hàng hải ngẩng đầu lên khỏi bản vẽ, liếc mắt nhìn bảng điều khiển hiển thị ở trước mặt, tin tức trên này hoàn toàn thống nhất với tin tức mà thuyền trưởng nhìn thấy. Anh ta nằm sấp người xuống, sửa phương vị trước mắt của tàu lên một lớp màng nhựa plastic hơi mờ bằng một cây bút dầu, sau đó dùng thước nối vị trí hiện tại và điểm hiệu chỉnh điều hướng tiếp theo bằng một đường thẳng màu đỏ, sau khi làm xong, lại nhấn nút trên dụng cụ tính toán công trình hải quân, sau khi hoàn thành kiểm tra lần nữa, xác nhận không có sai sót mới báo cáo với thuyền trưởng bằng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm Sơn Đông.
“Sau hai mươi phút tiến vào eo Surigao.”
Một lát sau, đội trưởng hàng hải nhìn bản đồ hàng hải điện tử một chút, xoay người về phía thuyền trưởng.
“Xin hãy tiến hành miêu tả địa hình bằng máy sonar định vị sóng âm đa chùm sóng tại eo đất.”
Lý Hải không tỏ vẻ phản đối, cầm bộ đàm bên cạnh mình, nói bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, rõ ràng, gần như không cảm xúc.
“Phòng định vị bằng sóng âm Sonar, chuẩn bị chủ động đo vẽ bản đồ địa hình bằng máy định vị bằng sóng âm.”
Ông ta rất tin tưởng kỹ năng của đội trưởng hàng hải của mình, nửa cuộc đời của người này dành để lênh đênh trên biển lớn, chỉ cần có bản đồ hàng hải chuẩn xác, anh ta có thể dựa vào bản đồ, bút và dụng cụ tính toán để dẫn dắt tàu ngầm, không cần mượn bất kỳ máy vi tính nào cả.
“Bắt đầu tính giờ.” Sĩ quan trực đêm lớn tiếng ra lệnh.
Trên màn hình lớn bắt đầu đếm
ngược thời gian tiến vào eo biển, chữ số màu đỏ không ngừng nảy lên.
“19:25”
“18:55”
Tàu Trường Thành bắt đầu tiếp cận khu vực ma quỷ nguy hiểm nhất trong vùng biển này.
“Eo Surigao.”
Trong đại dương tăm tối bỗng nhiên bộc phát ra cảnh tượng giống như hơi nước đang sôi trào, vô số bọt nước phun ra từ lòng biển, giống như một cái ấm sắt chứa đầy nước đang đặt trên bếp lò đun nóng, khi sôi lại bị ném vào trong một hồ nước kín, từ đó sinh ra bọt nước, một loại áp lực khó có thể biểu đạt bằng lời khiến sinh vật biển xung quanh chạy trốn tứ phía.
Sonar cơ trận hình tròn trên mũi tàu to lớn của tàu Trường Thành dùng hình thức chủ động làm việc, công suất lớn trên 70000W khiến môi trường nước biển xung quanh biến hóa trong thời gian ngắn, kèm theo công suất lớn, mấy đường sóng âm tụ lại một cách chính xác đang chậm chạp mà bình ổn di động trong khu vực hình đa giác, sóng âm có tính phương hướng hoàn mỹ, rời khỏi khu vực hình đa giác này, ngoại trừ một số ít sinh vật biển sống ở nơi này trên triệu năm thì bất kỳ máy cảm biến nào do con người chế tạo đều không cảm giác được sự khác lạ.
“Sonar bắt đầu đo vẽ bản đồ, hệ thống xử lý địa hình làm việc.” Sĩ quan trực đêm đứng sau bảng điều khiển nửa mét lớn tiếng báo cáo.
Lý Hải nhích lại gần lưng ghế dựa, giờ phút này đồng hồ đo trên màn hình lớn trước mắt được chia đôi, bên trái hiển thị địa hình bản đồ biển 3D do số liệu đo vẽ bản đồ đưa ra, mũi tên màu đỏ đại diện cho vị trí hiện tại của tàu Trường Thành, bên phải là cảnh sắc mơ hồ biến ảo, trong mắt người chưa qua huấn luyện đều chỉ là những hình thù vô nghĩa, nhưng dưới đôi mắt của Lý Hải, đội trưởng lặn, sĩ quan định vị sóng âm và sĩ quan trực đêm, nó chẳng khác nào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ do chính mắt mình nhìn thấy.
“1 phút tới điểm vào.” Khuôn mặt của sĩ quan trực đêm đầy nghiêm túc, tay phải của anh ta cầm một chiếc đồng hồ đếm ngược, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, thỉnh thoảng liếc nhìn chữ số màu đỏ đang nhảy trên đồng hồ đo yard.
Tàu Trường Thành còn một phút sẽ đi vào khu vực eo Surigao, mỗi người trong trung tâm điều khiển và chỉ huy đều không kìm được nín thở, dường như một dòng khí lưu yếu ớt cũng có thể quấy nhiễu phương hướng của tàu ngầm.
Đội trưởng lặn đứng phía sau bàn điều khiển nằm ở phía ngoài cùng bên phải, ba sĩ quan có kinh nghiệm ngồi ngay ngắn trước mặt anh ta trên chiếc ghế ngồi bằng da được cố định vào sàn nhà, những chiếc ghế này cũng không thoải mái lắm, nhưng có thể đảm bảo vào thời điểm khẩn cấp hoặc thời điểm dùng tốc độ 30 hải lý/h tiến hành né tránh cơ động, bọn họ sẽ không bị văng ra khỏi vị trí của mình.
Bảng điều khiển mà ba sĩ quan này nắm chặt bằng cả hai tay quyết định mọi động tác của tàu Trường Thành, nói cách khác, bọn họ là những người thực sự phụ trách lái tàu.
“Bắt đầu chồng hình, so sánh địa hình.”
Khuôn mặt của sĩ quan trực đêm không biểu lộ cảm xúc, nhưng tốc độ nói vừa phải, điều đó khiến cho người ta có một cảm giác anh ta đã được huấn luyện bài bản.
Một khoang tàu phía sau trung tâm chỉ huy của tàu Trường Thành là phòng máy vi tính, đèn LED màu lam nhạt chiếu ánh sáng xanh lam lên trên một dãy tủ máy, bên trong nó chứa hơn mười máy chủ có công năng mạnh mẽ. Đa số hệ thống máy tính của tàu Trường Thành sử dụng linh kiện và tiêu chuẩn theo Bộ thương mại, song song với việc giảm chi phí, cũng cập nhật được tin tức kỹ thuật mới nhất.