Tại khu vực bồn địa trung ương Shkodër, Podgorica ở phía bên trái ven hồ Morača là một nơi có khí hậu khá dễ chịu, một thành phố có phong cảnh đẹp, nơi đây trước năm 1992 có một cái tên khác là Titograd. Sau khi nội chiến bùng nổ, Serbia và Montenegro hợp lại thành nước Cộng hòa Liên bang Nam Tư mới, cuộc chiến tranh Kosovo năm 1999 đã khiến cho nước Nam Tư nhỏ bé này lần thứ hai bị giải thể, Montenegro trở thành một quốc gia độc lập, với dân số khoảng 600 nghìn người, lại không có ngành công nghiệp gì, dường như là một quốc gia khốn khổ phải dựa dẫm hoàn toàn vào du khách châu Âu để sinh tồn.
Tình thế biến đổi nhanh chóng cũng không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào cho thành phố này, trái lại, lượng lớn du khách tràn vào đã kéo theo sự tăng trưởng của số lượng lớn khách sạn, quán bar và các loại hộp đêm. Rất nhiều người châu Âu và người Mỹ tìm kiếm sự kích thích đã trực tiếp ngồi máy bay và đáp xuống sân bay, đi qua khu hải quan hoàn toàn không có biện pháp kiểm tra nào, sau đó xuất hiện tại khắp ngõ ngách Podgorica về đêm, các hộp đêm, quán bar với muôn hình vạn trạng, và những chốn mang lại sự hoan lạc cho mình.
Có chốn bồng lai tiên cảnh để hưởng lạc cho người giàu, cũng đồng nghĩa sẽ có sự xuất hiện của những khu ổ chuột để tập trung của người nghèo, vườn Địa Đàng nhân tạo trên bán đảo Balkans này cũng không ngoại lệ.
Tám giờ sáng, ánh nắng mặt trời từ biển Adriatic hào phóng phân phát nhiệt lượng và ánh sáng cho thành phố du lịch này, đám người lười biếng hoặc đang tận hưởng bữa sáng, hoặc đang thưởng thức cà phê dưới bóng râm, trên đường có chút vắng lặng.
Một người đàn ông đội chiếc mũ vành tròn đang khom người, cong lưng ngồi trên chiếc ghế dài có tay vịn bằng gỗ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tán cây rậm rạp chiếu xuống, tạo thành một vầng sáng kỳ lạ trên mặt người đàn ông.
Ông ta ước chừng khoảng hơn 60 tuổi, hoặc có lẽ là trên dưới 50, bia rượu và sự bần cùng đã làm ông ta trông có vẻ già nua, với khuôn mặt đặc trưng của người phương đông, bộ râu dài quái dị, cách ăn vận mang vẻ nghèo túng và gây cười, khiến người ta vừa nhìn qua đã biết đây chẳng qua chỉ là một gã đàn ông Romani lang thang đáng thương, có thể là đã say rượu, chẳng thể đi trở về, nên mới lựa chọn ghế dài làm chốn an thân.
Lão Romani đứng dậy, sửa sang lại quần áo, lại lấy ra một cái gương tròn nhỏ, cẩn thận vuốt cho bộ râu gọn gàng. Thấy có cảnh sát đi qua, lão lập tức ngả mũ nghiêng người chào bọn họ một cách rất buồn cười, cảnh sát thấy lão bèn nở nụ cười, rồi đi ngay sau đó.
Lão lại đi thong thả trên đường vài phút, đi đến một căn nhà màu trắng có ba tầng, dường như lão rất phấn khởi mà đi vòng xung quanh tòa kiến trúc, bước chân của lão không nhanh, dưới chân loạng choạng, có vẻ cảm giác lâng lâng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, không ai chú ý đến đôi mắt bị một màn trắng đục che lại của lão đang quan sát từng cánh cửa lớn của tòa nhà, cửa sổ sát đất có thể vượt qua, cùng với vài con đường lớn nhỏ thông vào ở xung quanh, có một con đường thông thẳng đến bến cảng bên sông.
“Này, Jig, nơi này không được phép tham quan, cũng không cho phép ở lại.” Hành động của lão cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của một tên cảnh vệ bụng bự, gã chạy lên hét to, cảnh cáo lão phải lập tức rời ngay.
Lão Romani bỏ mũ xuống, dùng tiếng Serbia bập bẹ của mình nói.
“Tôi chỉ muốn tham quan một chút, tôi là một nghệ sỹ.”
Tên cảnh vệ cười ha hả, gã làm một tư thế khá thô lỗ, lớn tiếng nói:
“Đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp, nếu không đi ngay, cảnh sát sẽ xử lý lão già như ông, ông mà là nghệ sỹ thì tôi chính là Picasso đấy.”
Tên cảnh vệ không ngần ngại châm chọc lão già. Gã có chút phấn khích, thế nên không phân biệt được sự khác biệt rõ ràng giữa giọng nói lè nhè của kẻ say rượu và khẩu âm nặng của người nước ngoài, gã Romani này căn bản chính là người nước ngoài, ít ra lão cũng không phải là người sống lâu dài ở đây.
Lão Romani lại ngả mũ chào, rồi tiếp tục bước đi loạng choạng, rời khỏi tầm mắt của tên cảnh vệ.
Mỗi ngày sau 12h khuya, thủ đô của quốc gia châu Âu nhỏ bé này lại lộ rõ sự nhiệt
tình của nó, với một vẻ quyến rũ khác biệt. Những du khách giàu có đi từ quán bar này đến quán bar kia, từ hộp đêm này đến hộp đêm khác có “nội dung” hơn.
Ánh đèn neon làm cho dòng sông cũng sáng rực lên.
Tòa nhà nơi lão Romani bị đuổi sáng nay hiện tại đã hoàn toàn thay đổi một diện mạo mới, ánh đèn neon rực sáng làm lộ rõ từng bức vẽ bốc lửa, nói rõ chức năng chủ yếu của nơi này chính là nơi ăn chơi cao cấp.
Tầng hai của nơi này là một hộp đêm bản địa tư nhân mang sắc thái khá thần bí, nơi đây không mở cửa cho du khách thông thường, mà chỉ phục vụ cho hội viên và bạn bè được hội viên mời đến. Điểm khác biệt giữa hang ổ vàng được trang trí xa xỉ này cùng với những nơi thông thường chính là từ nhân viên phục vụ cho đến khách hàng chủ yếu đều là phái nam, khách hàng phái nữ rất ít, gần như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc hai giờ sáng, diễn xuất đến giai đoạn cao trào, ánh đèn LED chớp nháy, toàn bộ ánh đèn đều tập trung trên cơ thể người phụ nữ đang bước lên giữa sân khấu pha lê, thân thể cao gầy của người phụ nữ trên đôi cao gót càng làm nổi bật vẻ xuất chúng, bộ váy dạ hội màu vàng kim ôm sát cơ thể làm lộ rõ từng đường cong, dưới bộ tóc màu vàng kim là một dung mạo được trang điểm khéo léo, môi đỏ rực như lửa.
Người phụ nữ đứng yên trên sân khấu, chào hỏi công chúng. Trong tiếng hoan hô và huýt sáo của mọi người, trong tiếng đệm đàn du dương, giọng ca tuyệt vời được cất lên.
Bài hát mà cô đang hát là một bài hát tiếng Anh, “Bữa sáng của Mary”
Ôi, buổi sáng thật tươi đẹp
Chim kêu líu lo
Em muốn làm bữa sáng cho chồng
Bánh mì thơm, mật ong ngọt
Nhưng mà, em yêu nhất
Yêu nhất, xúc xích thơm ngon
Chồng của em,
Anh ấy yêu nhất
Yêu nhất, những chiếc bánh donut do em làm
Vừa hát, người phụ nữ vừa làm động tác với khán giả dưới sân khấu, đến chỗ mờ ám nhất trong lời bài hát, tiếng huýt sáo vang lên đồng loạt như thủy triều dâng.
Hát xong một bài, người phụ nữ lại hát thêm một bài khác.
Phải đến 20 phút sau, cô mới kết thúc buổi diễn, đi xuống sân khấu, vào khu hóa trang để nghỉ ngơi.
Trong phòng hóa trang, cô chậm rãi cởi bỏ chiếc đầm dài màu vàng kim, để lộ ra bộ ngực với những cọng lông ngực dài rậm rạp, trong áo lót có miếng đệm rất dày, còn bên trong đều rất bằng phẳng.
Cô lại từ từ gỡ bộ tóc dài màu vàng kim xuống, lộ ra mái tóc vốn đen ngắn, hiện tại, mỹ nữ tóc vàng đã trở thành một người đàn ông với thân hình cao gầy.
“Xin chào, Willis, bây giờ anh trông càng ngày càng đẹp rồi đấy.”
Âm thanh truyền đến từ cửa trong phòng hóa trang, trong lời nói có ý cười đùa, ngôn ngữ đang nói là tiếng Đức.
Cửa được lẳng lặng đóng lại, một gã đàn ông Romani bẩn thỉu không biết từ lúc nào đã ngồi lên một chiếc ghế hóa trang, trên khuôn mặt treo một nụ cười.
Người đang thay đồ bị dọa cho hết hồn, trên đùi vẫn còn một chiếc tất dài, giày cao gót vẫn chưa thay, hình ảnh này, ít nhiều có chút buồn cười.
Ông ta nhìn gương mặt của gã Romani, lại nhìn đôi tay được để lộ ra ngoài, đột nhiên, ông ta bật cười thành tiếng.
“Ái chà chà, hóa ra là anh, anh không phải Cao Sơn sao? Tên của anh, là ý này đúng không?”
Tuy đã thay đồ xong, nhưng giọng của ông ta vẫn là giọng nữ, chỉ là tiếng nói không êm tai như tiếng hát, nghe ra có phần khàn khàn.
Gã Romani đứng dậy, bỏ mũ xuống, hoàn toàn để lộ gương mặt của mình dưới ánh đèn.
“Tôi là Lâm Trung Minh, Willis, chúng ta đã 25 năm không gặp rồi nhỉ.”