Khi Lý Hương Quân đến trường thì trước cổng trường đã có vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó. Cô lập tức có dự cảm chẳng lành, bản thân cô báo cảnh sát trên đường tới đây. Cô ở gần trường đã đành, cả đoạn đường còn phạm luật không ít lần mới tới nơi, vì vậy mà cảnh sát của phân Cục khu Bắc không thể nào nhanh hơn cô được. Vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi, có người báo cảnh sát còn nhanh hơn cả cô. Lẽ nào Tống Triều Dương thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
Cổng trường chỉ mở cánh cửa nhỏ ở bên cạnh, xe con không lái vào trong được. Lý Hương Quân xuống xe rồi chạy suốt cả quãng đường vào trong. Vừa chạy cô vừa gọi cho Tống Triều Dương.
“Chủ nhiệm Lý!” Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói của Tống Triều Dương. Lý Hương Quân bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cậu đang ở đâu đấy?” Lý Hương Quân vừa đi vừa hỏi.
“Em ở phòng y tế của trường…” Tống Triều Dương chỉ đường trong điện thoại cho Lý Hương Quân. Có lẽ bởi công dụng của thuốc mê đã gần tan hết rồi nên Tống Triều Dương cảm thấy tinh thần minh mẫn hẳn, hơn nữa thì cơ thể cậu còn có cảm giác phấn kích chộn rộn.
Nhưng cậu không xuống giường và cũng không cử động bừa bãi. Do Tống Triều Dương dặn trước nên cô bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi cũng nửa tin nửa ngờ, không hề động đến bất cứ thứ gì trong phòng y tế. Cô ta chỉ ngồi cạnh Tống Triều Dương mà lải nhải nhiếc móc.
Phòng y tế cách toà học khá xa nhưng lại gần với cổng trường. Cảnh sát của đội phòng chống ma tuý lãng phí một khoảng thời gian ở sân vận động nên khi Lý Hương Quân vừa tới nơi thì cảnh sát của đại đội phòng chống ma tuý chi Cục công an khu Tây cũng mới ập tới phòng y tế theo sự dẫn dắt của đội trưởng.
“Các người được Cục trưởng Phùng phái tới sao?” Lý Hương Quân có chút nghi hoặc hỏi. Cả đoạn đường cô tới đây không biết là vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ mà chẳng ngờ cảnh sát lại tới sớm hơn cả mình.
“Cục trưởng Phùng gì chứ? Chúng tôi là đội phòng chống ma tuý khu Tây!” Một cảnh sát mặc thường phục thiếu kiên nhẫn nói.
“Hử?” Dựa vào tính nhạy cảm trong công việc, Lý Hương Quân lập tức cảm thấy có điểm bất thường, cô im lặng đứng chặn ở cửa phòng y tế.
“Các anh đến đây làm gì?” Lý Hương Quân chau mày hỏi.
“Cô là ai? Chúng tôi tới phá án lại còn phải báo cáo với cô chắc?” Đội trưởng Hàn lạnh lùng nói: “Tránh xa, đừng cản trở chúng tôi phá án!”
“Đợi đã!” Lý Hương Quân lấy thẻ công tác của mình đưa ra trước mặt đội trưởng Hàn: “Bên trong là đương sự của tôi, có chuyện gì thì có thể nói với tôi trước!”
“Đương sự?” Đội trưởng Hàn trợn tròn mắt, anh ta liếc qua bằng luật sư dán ảnh của Lý Hương Quân mà như không tin vào mắt mình.
Tên nhóc này còn biết là mình phạm tội nên gọi luật sư từ trước sao? Đội trưởng nghi ngờ, nhưng không đúng. Cậu ta có thời gian làm chuyện này thì chi bằng tiêu huỷ chất cấm đi cho xong.
“Chúng tôi đang phá án chứ không phải khiếu nại ở viện kiểm sát. Bây giờ cô không có bất cứ quyền gì thay thế cho nghi phạm, cô mà còn không tránh ra thì chúng tôi sẽ bắt luôn cả cô đấy.” Đội trưởng Hàn hung hãn nói.
Đội trưởng Hàn không hề doạ cô, những vụ có liên quan tới chất cấm đều là trọng án, hành vi của Lý Hương Quân lúc này quả thực đang bị nghi là cản trở phá án.
“Được! Tôi không cản trở mọi người phá án, nhưng tôi có một yêu cầu!” Lý Hương Quân không để cho đội trưởng Hàn kịp phản ứng liền lập tức nói: “Đương sự của tôi ở trong này bị người ta bỏ thuốc, bây giờ tôi vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, vậy nên tôi cũng đã báo cảnh sát. Phòng y tế là hiện trường đầu tiên, các anh không được phá hoại bất cứ dấu vết gì! Hơn nữa bây giờ anh phải nói cho tôi biết là đương sự của tôi rốt cuộc đã phạm tội gì?”
“Bị người ta bỏ thuốc?” Đội trưởng Hàn cười khẩy: “Phải là chơi thuốc mới đúng! Chúng tôi tìm ra được chất cấm loại quản chế cấp một của quốc gia trong cặp cậu ta. Bây giờ chúng tôi còn nghi ngờ cậu ta chơi thuốc nữa. Cô nói xem cậu ta phạm tội gì?”
“Không thể nào!” Lý Hương Quân lớn tiếng hét lên.
“Có thể hay không không phải cô nói là được, mà là phải có chứng cứ!” Đội trưởng Hàn đưa tay ra định kéo Lý Hương Quân ra.
“Anh đừng có động vào tôi!” Lý Hương Quân né tay của đội trưởng Hàn rồi nhanh chóng rút điện thoại ra gọi: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo của anh, hy vọng anh cho tôi một phút!”
“Cô có gọi cho bố của ông trời cũng vô ích?” Đội
trưởng Hàn đẩy Lý Hương Quân sang một bên.
“Đơn giản thôi, tôi ra ngoài là được mà!” Giọng của Tống Triều Dương vọng ra từ bên trong, Lý Hương Quân ngoái đầu lại, Tống Triều Dương đầu còn đang băng bó bước từ phòng y tế ra.
Tiếng của Lý Hương Quân và đội trưởng Hàn rất lớn, Tống Triều Dương ở trong phòng y tế nghe rõ mồn một. Cậu liền đoán ngay ra là mình đã bị kẻ khác hãm hại rồi.
Cậu nghĩ đến việc Mục Đức Cao và anh em Ngũ Phúc sẽ sử dụng chiêu hiểm, nhưng không ngờ chúng lại dùng thủ đoạn này. Đồng thời, trong lòng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu sợ nhất là kẻ bỏ thuốc cậu có quan hệ với kẻ truy tìm ông nội.
Tống Triều Dương cảm thấy bản thân lúc này phấn khích bất thường, giống như có thể bay bất cứ lúc nào vậy. Bây giờ trong đáy lòng cậu có một khát vọng cực độ, cậu thấy bản thân giống như một chú ngựa non đang vui sướng vậy, cậu muốn thoải mái chạy nhảy điên loạn giữa thảo nguyên rộng lớn…
Về cơ bản cậu có thể khẳng định rằng cô bác sĩ xinh đẹp khi cậu đang hôn mê đã tiêm một loại thuốc giống như chất hưng phấn vào người cậu. Điều này càng chứng thực xác đáng tội danh chơi thuốc và tàng trữ chất cấm của cậu.
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Trợ lý của Lý Hương Quân lo lắng hỏi.
Khuôn mặt của Tống Triều Dương dấy lên sự đỏ ửng của bệnh thái, đôi mắt cậu lại sáng long lanh lạ thường, hơi thở cũng dồn dập và mạnh mẽ, nhìn vào đã thấy bất thường.
“Rất hưng phấn, có chút không khống chế được bản thân.” Tống Triều Dương nghiến chặt răng, nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế sự kích động trong cơ thể.
Điện thoại được kết nối nhưng mãi mà chẳng có ai nhận, Lý Hương Quân sốt ruột tới nỗi trán túa đầy mồ hôi.
“Có lẽ là chất cấm khiến người ta cảm thấy hưng phấn!” Hít sâu một hơi, Tống Triều Dương nói thêm.
“Cậu chính là Tống Triều Dương?” Đội trưởng Hàn lạnh lùng hỏi.
“Vâng!” Tống Triều Dương thốt ra một chữ từ trong kẽ răng.
“Đưa đi!” Đội trưởng Hàn nghiêm giọng nói: “Đi vào trong xem bên trong có bất cứ thuốc gì bất thường hay không!”
Trạng thái của Tống Triều Dương lúc này rõ ràng là bộ dạng của kẻ sau khi chơi thuốc. Phòng y tế rất có khả năng còn thuốc thừa lại hoặc công cụ chơi thuốc.
“Đợi đã, để lãnh đạo của các anh nói chuyện với anh!” Lý Hương Quân đứng chặn trước mặt Tống Triều Dương.
Điện thoại cuối cùng cũng gọi được rồi. Lý Hương Quân nói vội trong điện thoại: “Chú Điền à, cháu là Lý Hương Quân, sự việc vô cùng khẩn cấp, một hai câu cháu không nói hết được. Chú có thể bảo ngài đội trưởng đây cho cháu vài phút được không…”
Đội trưởng Hàn chau mày lại, có chút khó chịu nói: “Lãnh đạo nào cũng không được…”
Biết là có khả năng đội trưởng sẽ không nhận điện thoại nên Lý Hương Quân mở loa lên.
“Chào anh, tôi là Điền Bưu. Xin hỏi anh là đồng chí của đơn vị nào?” Một giọng thuần hậu từ trong điện thoại vọng ra.
“Điền Bưu… là ai?” Đội trưởng vô thức hỏi.
Viên cảnh sát đứng đằng sau khẽ chọc chọc vào lưng đội trưởng. Đội trưởng quay đầu lại, viên cảnh sát đó khẽ làm khẩu hình: “Cục trưởng Cục thành phố…”
Con ngươi của đội trưởng vội co lại, anh ta nghi ngờ nhìn Lý Hương Quân.
“Anh yên tâm, là thật đấy!” Lý Hương Quân nói.
Đội trưởng nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại: “Chào anh, tôi là Hàn Thế Dân đội trưởng đội phòng chống ma tuý Chi Cục công an khu Tây!”
“Cậu có thể nói tình hình cụ thể cho tôi được không?” Cục trưởng Điền nói trong điện thoại.
Đội trưởng nhíu mày lại, tuy anh cảm thấy hoài nghi trong lòng nhưng vẫn nói một lượt đầu đuôi câu chuyện.