"Mẹ nó chứ, buông tao ra!” Tiểu Vũ lại dùng chân đạp về phía chỗ hiểm của Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương dùng hai chân kẹp chặt chân phải của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ mặt đỏ bừng nhưng không thể nào rút ra được.
“Anh cảnh sát, nếu anh muốn luyện, tôi có thể luyện cùng anh!” Tống Triều Dương mỉm cười thoáng qua nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ vô cùng tức giận nhưng không biết phải làm sao cả. Giơ tay sờ lên eo thì thấy không có gì. Đột nhiên nhớ tới lúc này đang ở trong đội, không phải đi làm nhiệm vụ, vì thế trên người không có súng.
“Anh bạn, nếu như cậu không muốn bị thêm tội danh tấn công cảnh sát nữa thì hãy buông tay ra!” Đội phó Triệu đứng ở cửa phòng giam nói với Tống Triều Dương.
“Được thôi!” Tống Triều Dương buông chiếc dùi cui cao su và chân phải của Tiểu Vũ ra.
“Lại đây!” Tiểu Vũ thở dốc, chỉ vào chiếc ghế thẩm vấn trong phòng giam, quát Tống Triều Dương.
“Anh cảnh sát và cả vị lãnh đạo này nữa, không phải là các anh muốn khóa tôi trên chiếc ghế này rồi dạy dỗ tôi đấy chứ?” Tống Triều Dương nhìn đội phó Triệu và Tiểu Vũ nói.
“Nếu như chúng tôi muốn trừng trị cậu, cậu có thể chạy thoát được không?” Đội phó Triệu nhìn Tống Triều Dương cười nhạt nói, “Chỉ cần cậu phối hợp đàng hoàng, ai muốn tốn công tốn sức chứ! Hơn nữa, nếu như muốn trừng trị cậu, vừa rồi đã có thể làm rồi! Hà tất phải đợi tới giờ? Hai lần thẩm vấn trước, có cả đội trưởng của chúng tôi, chẳng phải đều rất khách sáo với cậu sao?”
Tống Triều Dương nhìn Tiểu Vũ giống như hung thần tàn bạo, lại nhìn đội phó Triệu mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa, bật cười không thành tiếng, bước tới ngồi xuống ghế thấm vấn.
Tiểu Vũ khóa hai tay và hai chân của Tống Triều Dương vào trong còng của ghế thẩm vấn sau đó ra hiệu cho đội phó Triệu.
“Ma túy trong cặp của cậu từ đâu mà có?” Đội phó Triệu hỏi thẳng.
Tống Triều Dương ngẩng đầu dậy, nhìn đội phó Triệu đứng ở phía trước mình không xa, còn Tiểu Vũ thì đứng sau lưng mình.
Ngoài chiếc ghế thẩm vấn mà Tống Triều Dương ngồi ra, trong phòng giam không có bất cứ ghế ngồi nào khác, đội phó Triệu và Tiểu Vũ đứng đó, hai người không có ý ghi khẩu cung, Tống Triều Dương lập tức hiểu ra, hai cảnh sát này muốn dùng thủ đoạn với mình. Đáng tiếc mình vì di chứng sau khi dùng ma túy, phản ứng đầu óc chậm hơn bình thường rất nhiều, lại đi tin lời của hai tên khốn này nói.
Tống Triều Dương không hề sợ hãi, chỉ trả lời đại: “Lúc trước không phải đã hỏi rồi sao, tôi thật sự không biết.”
“Mẹ kiếp!” Tiểu Vũ tung một cước, đạp lên trên lưng ghế thẩm vấn. Người Tống Triều Dương chùng xuống, giữ vững trọng tâm, ghế thẩm vấn chỉ trượt hai mét về phía trước trên nền gạch, không hề đổ nhào xuống đất như trong tưởng tượng của Tiểu Vũ.
Đội phó Triệu và Tiểu Vũ không phát hiện ra điều gì bất thường, Tiểu Vũ lại xông lên, một tay tát Tống Triều Dương. Tống Triều Dương lập tức cúi thấp người, bàn tay Tiểu Vũ liền bay qua gáy Tống Triều Dương.
Tiểu Vũ ngây người, đấm một cái lên ngực Tống Triều Dương. Tống Triều Dương nửa người dưới không hề nhúc nhích, nửa người trên bất ngờ dịch qua bên trái, nắm đấm của Tiểu Vũ đánh xuống lưng ghế không gỉ của ghế thẩm vấn.
Tiểu Vũ đỡ cánh tay, đau đớn nhăn nhó, ra sức thổi hơi lạnh. Nhưng cũng càng bị Tống Triệu Dương làm tăng thêm lửa giận, sau khi phẩy tay hai cái, Tiểu Vũ liền nhặt dùi cui trên mặt đất lên.
Đập dùi cui túi bụi về phía Tống Triều Dương. Tống Triều Dương kéo theo ghế thẩm vấn, cố gắng né tránh. Nhưng vì hai tay và hai chân bị còng trên ghế, người không thể đứng dậy được, nên bị đánh mấy dùi cui.
Cảm giác đau đớn rõ ràng truyền tới, Tống Triều Dương lập tức nổi giận, nhưng cơ thể bị khóa chặt, khiến cậu cũng không biết phải làm sao.
Tiểu Vũ đánh mệt rồi liền dừng lại thở dốc vài hơi, sau đó vẫn còn muốn tiếp tục xông lên, nhưng bị đội phó Triệu ngăn lại.
“Tạm dừng một chút, để lại quá nhiều thương tích bên ngoài sẽ khó trình bày!” Đội phó Triệu nói.
Trên mặt đã bị đánh ra mấy vết máu rõ ràng, Tống Triều Dương như thể không cảm nhận được cảm giác đau rát trên đầu và trên mặt. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy trong lồng ngực như thể có một ngọn lửa, phổi sắp muốn nổ tung.
Tống Triều Dương liếm máu chảy xuống khóe miệng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đội phó Triệu và Tiểu Vũ như thể dã thú nhìn thấy con mồi, chỉ hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống hai kẻ trước mặt.
“Ngoãn ngoan khai ra thì sẽ không phải chịu đau đớn thể xác!” Đội phó Triệu đứng cách Tống Triều Dương hai ba bước, cười nham hiểm.
“Phì…” Tống Triều Dương nhổ một miếng nước miếng lẫn máu lên mặt đội phó Triệu.
Tiểu Vũ lại định cầm dùi cui xông lên nhưng bị đội phó Triệu ngăn lại đứng bên cạnh, dùi cui bị đội phó Triệu giật lấy.
Đội phó Triệu có kinh nghiệm hơn Tiểu Vũ nhiều,
hắn ta lau nước miếng trên mặt sau đó chỉ nhằm vào ngực Tống Triều Dương để đập. Diện tích chịu lực của ngực rộng, Tống Triều Dương không thể né tránh được. Cũng may đội phó Triệu hàng ngày nhậu nhẹt chơi bời nhiều, không mấy khi rèn luyện, thể lực không đủ, lực không mạnh như Tiểu Vũ.
Tống Triều Dương cố kìm nén, bị đánh mười mấy nhát nhưng không hề kêu rên một tiếng nào.
“Được lắm, cứng đầu đấy, hi vọng mày có thể cứ tiếp tục cứng đầu!” Đội phó Triệu dừng tay lại, lau mồ hôi trên trán, trợn trừng mắt nói: “Đừng bảo rằng tao không cho mày cơ hội, nếu như mày không khai báo đàng hoàng tao sẽ cho mày biết có rất nhiều thủ đoạn còn đau đớn hơn nỗi đau thể xác!”
Tống Triều Dương không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đội phó Triệu.
“Bây giờ mày đã bị bắt cả người lẫn tang vật, mang theo ma túy và sử dụng ma túy thì chạy không thoát đâu. Trên 100ml có thể chia thành hai ba mươi phần, theo như trạng thái của mày lúc này, quan tòa sau này phán mày tử hình cũng không nặng!” Đội phó Triệu cười nhạt hỏi: “Vì thế mới nói tốt nhất là hãy thành thật khai báo, khai thật đi.”
Tống Triều Dương vẫn làm thinh, đội phó Triệu tiếp tục nói: “Mày định chia ra bán trong trường học sao? Mày định bán cho ai, người bên dưới là ai? Kẻ bên trên là ai?”
Tống Triều Dương nghiến răng lắc đầu: “Đây không phải đồ của tôi, tôi cũng không dùng ma túy, tôi bị người khác hãm hại!”
“Hãm hại? Hãm hại cái đ’ gì!” Tiểu Vũ chửi một câu, bất ngờ dội một thùng nước lên người Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương lập tức rùng mình, toàn thân bị dội ướt sũng.
Cũng may là nước sạch!
Tống Triều Dương liếm nước lăn xuống khóe miệng, không hề có mùi quái dị gì cả. Bị ông đánh từ nhỏ tới lớn, bị đánh, cậu không sợ, chỉ có điều cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cậu sợ hai tên cảnh sát này sẽ làm như mình trừng trị đám Ngũ Phúc, đổ nước bẩn lên người mình, không bị đánh chết cũng tởm muốn chết.
“Kẻ nào bị bắt tới đây đều chẳng nói vậy!” Đội phó Triệu đứng trước mặt Tống Triều Dương, nhìn từ cao xuống nói.
“Hơ hơ hơ… Các người là người của Cục trưởng Diêu cử tới phải không?” Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng.
Đội phó Triệu mặc dù thần sắc không đổi nhưng ánh mắt sững lại, rõ ràng là hơi ngạc nhiên.
Tống Triều Dương tìm được đáp án mà mình muốn, cậu cũng không ngờ mình chỉ hơi dò hỏi một chút, gã cảnh sát nhìn có vẻ là lãnh đạo này lập tức lộ ra sơ hở.
Tiểu Vũ không biết gì, còn tưởng rằng Tống Triều Dương nói linh tinh: “Nói lảm nhảm gì thế!”
Hai cảnh sát này rõ ràng có ý định trừng trị mình, Tống Triều Dương cảm thấy không cần phải phí lời nữa, sẽ có một ngày mình tự tìm lại công đạo!
Sao tên tiểu tử này lại biết Cục trưởng Diêu? Khi thư kí Tôn bảo mình giúp đỡ không hề nói gì! Lẽ nào tên tiểu tử này đắc tội Cục trưởng Diêu, Cục trưởng Diêu không tiện ra mặt nên mới bảo thư kí Tôn bảo mình xử lý?
Đội phó Triệu càng nghĩ càng hưng phấn, toàn thân trên dưới đều cảm thấy vô cùng dễ chịu như thể giữa trời nóng bức được uống nước mát vậy.
Thư ký Tôn không hề nói rõ nguyên nhân phía sau, chắc chắn là vì nghĩ cho lãnh đạo, nhưng không ngờ tên tiểu tử trước mắt này lại lỡ lời nói ra, nếu đã là làm việc cho lãnh đạo, mình nhất định phải dùng hết sức.
Đội phó Triệu thầm hạ quyết tâm, nở nụ cười dữ tợn nhìn Tống Triều Dương.
“Nói nhiều lời làm gì, nếu tao là mày, bây giờ sẽ khai báo hết ra, như vậy sẽ khỏi phải chịu khổ!” Đội phó Triệu cười nhạt nói.