Thư ký Tôn đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bước vào trong. Đội phó Triệu nằm ngửa trên giường bệnh, nửa thân trên của để trần, trên đó cắm các thể loại dây và ống truyền xanh đỏ được luồn qua khe hở, thấp thoáng vẫn thấy được những vết bầm tím bị dùi cui cao su đánh vào và vết thương bị đốt bởi dùi cui điện.
Hai bên đầu giường là ba cái máy không biết để làm gì, trên đó hiển thị các đường thẳng và gấp khúc, chúng còn phát ra những tiếng “tít tít tít”. Nhìn cảnh tượng trước mắt, thư ký Tôn lập tức bị doạ cho hết hồn. Lẽ nào anh Triệu đã bị đánh đến mức bất tỉnh nhân sự rồi sao?
Nhưng cũng không đúng! Thư ký Tôn ngẫm nghĩ, nếu anh Triệu bị đánh tới mức nguy hiểm đến tính mạng thì Cục trưởng Diêu phải tới đây đầu tiên chứ không phải là trói con trai lại đi thỉnh tội.
Nghe thấy có tiếng người đi vào, đội phó Triệu tưởng là giám sát viên nên không hề mở mắt ra, hắn ta chỉ chỉnh lại tư thế nằm để bản thân nằm thoải mái hơn thôi.
“Đội phó Triệu?” Thư ký Tôn thấy đội phó Triệu động đậy mới biết là hắn takhông hề hôn mê, vô thức gọi một tiếng.
“Hử?” Đội phó Triệu mở mắt ra, nhìn thấy thư ký Tôn đang đứng ở đầu giường.
“Thư ký Tôn?” Đội phó Triệu nghi hoặc hỏi một tiếng rồi vô thức ngồi dậy.
“Thư ký Tôn sao lại tới đây?”
“Đừng cử động, đừng cử động!” Nhìn đội phó Triệu cắm đầy dây rợ chằng chịt trên người đang định xuống giường, thư ký Tôn lập tức hốt hoảng, vội chạy lên trước vài bước ấn đội phó Triệu nằm xuống.
“Anh đã bị thương tới mức này rồi sao còn tự ý cử động chứ?” Thư ký Tôn sốt sắng kêu lên.
“Doạ người ta thôi ấy mà!” Đội phó Triệu cười hềnh hệch. Hắn ta nhìn giám sát đứng đằng sau thư ký Tôn rồi khẽ giọng nói: “Thực ra trên đường tới bệnh viện tôi đã tỉnh rồi. Sau khi tới viện, giám sát nói tình hình với bác sỹ, chưa đầy mười phút sau đã cho tôi một đống máy móc này…”
Thư ký Tôn nghe xong mà ngẩn ra, xem chừng đội phó Triệu đã lấy được sự đồng cảm của bác sỹ, bác sỹ lại còn giúp hắn ta dối trá nữa cơ! Nhưng giám sát chẳng phải đang ở bên cạnh nhìn sao! Khoé miệng của thư ký Tôn bất giác cong lên thành hình vòng cung, xem ra sự việc chưa tồi tệ như anh ta tưởng tượng.
Thư ký Tôn lén nhìn giám sát đứng đằng sau, khẽ ho một tiếng ra hiệu với đội phó Triệu rồi lại ấn hắn ta nằm xuống giường. Đội phó Triệu hiểu ý chớp chớp mắt.
“Cục trưởng bảo tôi tới.” Thư ký Tôn nói với đội phó Triệu: “Ông ấy vô cùng lo lắng cho sức khoẻ của anh nhưng lại có việc đột suất, quả thực là không tài nào đi được, vậy nên uỷ phái tôi tới đây!”
Vừa nghe tới hai chữ Cục trưởng, đội phó Triệu lập tức xốc lại tinh thần. Trên đường, giám sát đã nói tình hình cơ bản lúc này của Tống Triều Dương cho hắn ta nghe rồi. Trên đường tới bệnh viện sau khi tỉnh lại, hắn ta vẫn luôn thấp thỏm không yên. Thật chẳng ngờ rằng, một cậu học sinh mặt mũi sáng sủa lại có gia thế thông thiên như thế. Bây giờ hắn ta vô cùng an tâm, Cục trưởng Diêu sẽ không bỏ xe giữ tướng, vứt hắn ta ra để thế tội. Lúc này quả thật hắn ta chính là con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xử trí.
“Cục trưởng nói rồi, ông ấy bảo anh cứ yên tâm điều trị đi, mọi việc ông ấy sẽ xử lý ổn thoả.” Thư ký Tôn hắng giọng rồi nói: “Tuy rằng cách thức xử lý của anh có chút vượt ra khỏi quy định nhưng chẳng phải đều là vì công việc sao!”
Đội phó Triệu chớp mắt nhìn chằm chằm vào thư ký Tôn. Chuyện hành hình ép cung Tống Triều Dương là do thư ký Tôn sắp xếp, nhưng đội phó Triệu dám khẳng định 100% rằng có vị lãnh đạo nào đó đã rào trước với thư ký Tôn. Hơn nữa thì từ trong lời nói của Tống Triều Dương cũng có thể suy đoán ra chuyện này tuyệt đối có liên quan tới Cục trưởng Diêu.
Nhìn bộ dạng lúc này của đội phó Triệu, thư ký Tôn biết chắc rằng hắn ta không nghe ra được ý tứ của mình. Anh ta cân nhắc lại ngôn từ một lúc rồi nói: “Bây giờ anh là người bị hại, không cần phải gánh lên áp lực tâm lý quá lớn. Cục trưởng nói rồi, ông ấy chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của anh, ông ấy bảo kiểu gì cũng phải đòi lại công bằng cho anh!”
Nghe ngữ khí chắc nịch của thư ký Tôn, đội phó Triệu thầm thở phào nhẹ nhõm, hòn đá trong lòng hắn ta đã được buông xuống rồi.
Đòi lại công bằng? Giám sát trung niên đứng đằng sau suýt chút cười thành tiếng.
Lúc này trông đội phó Triệu có vẻ thảm hại nhưng căn bản là không có vấn đề gì. Tống Triều Dương ra tay rất có chừng mực, cậu ta đã tránh những chỗ hiểm. Nếu phải làm trình tự giám định nghiêm ngặt thì đội phó Triệu và Tiểu Vũ chỉ có
thể coi như là bị thương nhẹ thôi. Nhưng bọn họ lại dùng mọi thủ đoạn hành hình ép cung Tống Triều Dương, đó là sự thật rành rành. Vết thương ở trên người Tống Triều Dương còn nghiêm trọng hơn cả bọn họ, hơn nữa thì thế lực của các nơi trong vụ án này vô cùng rối rắm phức tạp, nhất định không có ai dám giở trò. Phán định cuối cùng thì Tống Triều Dương cùng lắm chỉ là phòng vệ quá đáng dẫn đến việc làm người khác bị thương. Bỏ qua chuyện Tống Triều Dương tàng trữ và sử dụng ma tuý thì tội này cũng chẳng to tát gì, cùng lắm bị bắt giam vài ngày mà thôi.
Nhưng đội phó Triệu cũng chẳng phải đồ ngốc, hắn ta hiểu rõ ý đồ của việc Cục trưởng Diêu bảo thư ký Tôn tới nói với mình. Nếu bản thân hắn ta nghiến chặt răng không nói gì, gánh vác mọi tội trạng, bảo chuyện hành hình bức cung Tống Triều Dương là ý nghĩ nhất thời, như vậy thì bản thân hắn ta cũng được coi là bên có lợi.
Trong ngành cảnh sát, hành hình bức cung phạm nhân là chuyện thường thấy. Đừng nói là bên hình sự hay trọng án mà những đơn vị trọng điểm như đội phòng chống ma tuý và đồn cảnh sát bình thường nhất cũng thường xuyên xảy ra chuyện này, chẳng có gì là lạ cả. Thiết nghĩ lãnh đạo cũng sẽ không trách cứ quá đáng. Hơn nữa bản thân hắn ta bị thương đến nước này rồi thì cũng sẽ lấy được sự cảm thông từ phía lãnh đạo.
Nhưng nếu hắn ta nói là có người chỉ thị thì tính chất lại hoàn toàn thay đổi. Nó trở thành cố ý gây thương tích, huống hồ là người có gia thế thông thiên như Tống Triều Dương. Nếu thật sự điều tra ra thì không biết Cục trưởng Diêu sẽ thế nào, cái mạng này của hắn ta e là cũng chẳng giữ được nữa rồi.
Nhìn cái gật đầu khẽ của đội phó Triệu, thư ký Tôn cũng thầm thở phào trong lòng. Nhìn từ cốt cách thì kỳ thực đội phó Triệu giống một chính khách, thích a dua nịnh hót, giỏi luồn cúi. Chắc chắn hắn ta biết tình hình như thế nào là có lợi cho bản thân.
“Được, vậy anh cố gắng tĩnh dưỡng nhé, tôi về báo cáo lại với Cục trưởng đây!” Thư ký Tôn nói với đội phó Triệu.
“Thay tôi gửi lời cảm ơn tới Cục trưởng nhé!” Đội phó Triệu gật đầu với thư ký Tôn.
Thư ký Tôn khách khí nói lời tạm biệt với lãnh đạo giám sát xong liền rời khỏi bệnh viện. Anh ta lập tức hồi tin cho Cục trưởng Diêu.
Cảm nhận thấy điện thoại trong túi mình khẽ rung một cái nhưng Cục trưởng Diêu lại không dám lấy ra xem. Lúc này, ông ta đang đứng ở trong văn phòng của Cục trưởng Điền. Ông ta cúi đầu không nói gì, trông giống như một cậu học sinh tiểu học đang gặp giáo viên chủ nhiệm vậy.
Cục trưởng Điền ngồi trước bàn làm việc, mười ngón tay ông đan vào nhau, lạnh lùng nhìn cấp dưới đứng trước mặt mình. Cục trưởng Diêu bị nhìn chằm chằm tới nỗi da đầu như tê đi, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, trong lòng lo lắng không yên.
Lúc này, Cục trưởng Diêu đã nảy sinh ra ý nghĩ sẽ xuống tầng bóp chết con trai. Sao thằng khốn kiếp này lại biết gây hoạ thế chứ, không làm thì thôi, hễ làm là gây ra hoạ chết người.
Nhìn Diêu Chí Khang thấp thỏm bất an đứng trước mặt mình, Cục trưởng Điền thầm thở dài một tiếng trong lòng. Là người từng trải mấy chục năm, sao mà ông không biết đạo lý nước trong ắt không có cá cơ chứ.
Thủ hạ chắc chắn là có khuyết điểm này nọ. Chuyện như vậy sao ông không biết! Nhưng chuyện gì thì cũng phải có người làm!
Tính ra, Cục trưởng Điền khá là hài lòng với Diêu Chí Khang. Tuy cậu ta cũng có khuyết điểm, nhưng ở thời đại này thì đi đâu tìm thánh nhân trên người không chút khiếm khuyết gì cơ chứ. Diêu Chí Khang có năng lực, có đột phá, đầu óc lại linh hoạt. Cậu ta lại còn có kim bài chữ vàng là Anh hùng chiến đấu. Đặt giữa các đồng nghiệp thì cũng có thể coi như là nổi bật xuất chúng.
Con trai gây ra chuyện này, Diêu Chí Khang tìm tới ông, nếu ông không quản thì sao mà nói cho thông được.