Ba người đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đã thân thuộc đến mức có thể trao đổi thông qua ánh mắt.
Tiếc rằng trong trường hợp này cả ba đều không có đáp án.
Bọn hắn đã giảng giải tất cả những thứ quan trọng nhất, còn lại Đường Lưu Vũ có thể từ từ làm quen, nâng cao hiểu biết và kỹ năng.
Cố Dạ cười đáp:
- Bọn ta thực sự không nghĩ và mình đã bỏ qua vấn đề gì? Có thể gợi ý hay không?
Đường Lưu Vũ thở dài, đúng là quý nhân hay quên.
Đám người này một thân đều trang bị vũ khí cao cấp hoặc thiết bị công nghệ cao, nhìn đâu cũng thấy mùi tiền, nào để ý đến vài đồng lương ít ỏi của hắn.
- Trước khi bắt đầu làm việc chẳng phải nên bàn đến vấn đề lương thưởng trước sao?
Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn nhìn nhau, dù không nói tiếng nào như hai chữ “cạn lời” đã viết rõ trên mặt.
Sau cùng bọn hắn hướng ánh mắt về phía Vân Lam, ý định ném hết trách nhiệm sang cho nàng.
Vân Lam dùng tiền dụ dỗ Đường Lưu Vũ theo bọn hắn trở về, vậy nàng cũng phải là người giải quyết nó.
Đối diện với vấn đề này, Vân Lam rất bình tĩnh đáp:
- Bọn ta không có nhiều tiền.
Vẻ mặt Đường Lưu Vũ lập tức thay đổi.
Không có tiền? Tức là hắn đã bị lừa gạt đến đây? Các ngươi đi siêu xe, ăn mặc sang trọng, trên người toàn trang bị đắt tiền lại nói không có tiền? Nếu không có vẻ ngoài hào nhoáng như vậy, hắn sẽ dễ dàng tin lời của nàng sao?
- Ngươi lừa ta?
Vân Lam lắc đầu:
- Ý của ta là chúng ta hiện không có nhiều tiền mặt.
Nhưng nơi này không thiếu vật phẩm quý giá.
Những vũ khí ngươi thấy ngày hôm qua tùy tiện chọn một món bán trên thị trường chợ đen cũng có thể mua được vài chục căn biệt thự cỡ lớn.
Cho nên tiền bạc không phải là vấn đề.
- Thật sao? Ta có thể tùy ý đem bán?
Hai mắt Đường Lưu Vũ sáng rực.
Ước mơ của hắn chỉ là một căn nhà có diện tích khá lớn cùng mảnh vườn nhỏ phía trước.
Hiện tại chỉ cần bán một món vũ khí đã đủ mua vài chục căn biệt thự, chẳng phải chưa làm đã chạm đến ước mơ rồi sao? Hôm qua Cố Dạ có nói mọi người được phép tùy ý chọn vũ khí thích hợp, không có giới hạn.
Cũng tức là…
Còn chưa kịp vẽ lên một tương lai tươi sáng, Đường Lưu Vũ đã bị Cố Dạ tạt cho một gáo nước lạnh:
- Đương nhiên không thể.
Những vũ khí này đều sử dụng công nghệ tiên tiến nhất để sản xuất, đều là hàng độc nhất vô nhị.
Chỉ cần một thanh xuất hiện trên thị trường chờ đen sẽ lập tức thu hút sự chú ý, những kẻ đang truy sát chúng ta cũng sẽ nhanh chóng lần theo tìm đến.
Các ngươi đã quên vì sao nghĩa phụ…
Cố Dạ nói đến đây liền dừng lại, vẻ mặt trầm xuống.
Không chỉ hắn mà hai người còn lại cũng có biểu cảm tương tự, bao gồm cả Vân Lam vẫn luôn lãnh đạm với mọi thứ.
Lý do mà tên này nêu ra rất hợp lý, Đường Lưu Vũ chẳng thể phản bác.
Từ những chuyện hắn nghe được hôm qua cùng thông tin tìm hiểu từ rạng sáng đến giờ, Đường Lưu Vũ cơ bản đã nắm được tình hình.
Nghĩa phụ mà Cố Dạ thường nhắc đến là một vị khoa học gia thiên tài, muốn tạo ra những người có siêu năng lực vượt trội nhất, bỏ qua giới hạn do rào cản thức tỉnh thường gặp.
Có vẻ ý tưởng này không được ủng hộ, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà nảy sinh bất đồng.
Vị nghĩa phụ kia mang theo người và công nghệ bỏ trốn.
Trong quá trình này đã bị kẻ thù truy sát rồi mất mạng.
Nhóm này hiện tại vẫn tiếp tục lẫn trốn kẻ thù, tìm kiếm đủ thành viên, rèn luyện theo lộ tuyến đã được vạch ra sẵn.
Mục tiêu cụ thể chưa rõ, nhưng chắc chắn sẽ có phần trả thù cho vị nghĩa phụ kia.
Đường Lưu Vũ không thân không thích, bị kéo vào chuyện này, gặp nguy hiểm lại còn phải trả thù cho một kẻ xa lạ.
Dù rằng hắn cảm thấy cũng chẳng có gì nguy hiểm nhưng dựa vào đó để đòi tăng lương cũng không quá đáng chứ?
- Các ngươi…muốn quịt tiền?
Mặc kệ đối phương đang đau buồn tưởng niệm người đã mất, Đường Lưu Vũ vẫn ưu tiên đòi quyền lợi cho mình trước.
Tư Cẩn Ngôn đang định phản bác thì bị Cố Dạ chặn lại.
Hắn biết Vân Lam có thể tự xử lý.
Quả nhiên Vân Lam không làm cho Cố Dạ “thất vọng”:
- Không bán vũ khí cũng được, căn cứ này được xây