Lưu lại một vết lõm lớn trên cửa, cả người Đường Lưu Vũ rơi xuống mặt đất.
Hắn mất vài giây mới đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn những vết rách trên chiến giáp đang dần khôi phục lại rồi bất đắc dĩ nói:
- Đừng vội như vậy.
Nơi này quá hẹp, có muốn đổi một chỗ khác rộng hơn hay không?
Cao Cần khẽ gật đầu, hắn biết rõ năng lực phòng ngự của Đường Lưu Vũ đáng sợ đến mức nào thông qua những lần luyện tập.
Cao Cần đã già, lực lượng thuần túy không còn được như xưa, muốn đánh bại Đường Lưu Vũ nhất định phải vận dụng thêm cả năng lực.
Có điều không gian nơi này quá nhỏ, nếu làm như vậy có nguy cơ sẽ phá hủy tất cả, yêu cầu của Đường Lưu Vũ rất hợp ý của hắn.
Hắn cũng không lo tên này nhân cơ hội bỏ trốn.
Nơi đây là vương cung, một mệnh lệnh có thể lập tức triệu tập hàng ngàn quân lính tinh nhuệ, tin rằng Đường Lưu Vũ sẽ không thể thoát thân.
Cao Cần nhìn về phía Vương Khánh để xin mệnh lệnh, chỉ lấy vị quốc vương này gật đầu một cái rồi đặt tay lên cột đá, cửa phòng lập tức mở ra.
Đường Lưu Vũ và Cao Cần bước đi song song, giữ khoảng cách hơn hai mét.
Ở phía sau, Vương Nhã đang cố gắng thuyết phục Vương Khánh nhưng bất thành.
Khi vị quốc vương này đã hơi mất kiên nhẫn thì đại hoàng tử Vương Hiệu chợt kéo Vương Nhã lại:
- Muội muội, đừng nói thêm gì nữa.
Những việc khác chúng ta có thể bao dùng, chiều theo ý của ngươi nhưng riêng chuyện này thì không được.
Nó liên quan đến nguồn gốc quốc gia, là sức mạnh của Tô Vân Quốc.
Nếu để lộ ra ngoài sẽ dẫn đến nguy cơ diệt vong.
Phụ hoàng không dùng đến các vũ khí kia, cho phép Đường Lưu Vũ chết dưới tay Cao Cần đã là sự nhân từ lớn nhất rồi.
- Nhưng là…
- Không có nhưng.
Đây là lựa chọn của hắn.
Vương Nhã im lặng mất một hồi lâu, bình thường nàng có thể càng quấy, Vương Khánh và Vương Hiệu đều sẽ cười trừ cho qua.
Nhưng nếu thật sự liên quan đến an nguy vương quốc, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nhường nhịn dù chỉ là một bước.
Hai người này đã không khuyên được, tam công tước vừa mất đi con trai, bộ dạng đau lòng nửa thật nửa giả kia lại càng không.
Vậy thì chỉ còn lại Đường Lưu Vũ…
- Ta có thể khuyên hắn.
Vương Hiệu lắc đầu:
- Ngươi không được.
- Không thử làm sao biết?
- Chúng ta đều đã nhìn ra được Đường Lưu Vũ là kiểu người như thế nào.
Cho nên ngươi không được, đừng lãng phí thời gian nữa.
Vương Nhã muốn nói thêm gì đó thì bị Vương Hiệu ra hiệu im lặng, bởi vì bọn hắn đã đến nơi.
Bốn người đứng trên con nhìn xuống một quảng trường rộng lớn, xung quanh bố trí tường cao chắc chắn.
Đây là nơi tập luyện của các quân lính tinh nhuệ cũng như hoàng tử công chúa khi còn sống trong vương cung.
Trước kia Trần Kỳ cũng được tập luyện tại đây, nhưng năng lực của hắn không thiên về chiến đấu nên tiến bộ khá chậm, qua vài năm liền trở về lãnh địa của mình.
Cao Cần cắm trọng kiếm xuống nền đá, hờ hững hỏi:
- Đây là nơi sản sinh ra những quân lính tinh nhuệ, thiện chiến nhất của vương quốc.
Có thể chết ở nơi này chính là sự vinh hạnh của ngươi.
Đường Lưu Vũ bật cười:
- Chết cũng có vinh hạnh? Đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, chết chính là kết thúc, vinh quang hay không ngươi cũng chẳng biết được.
Hơn nữa…ngươi có mang thanh kiếm Thần Phạt kia đến đây hay không?
- Giết ngươi không cần Thần Phạt.
- Vậy thật đáng tiếc, xem ra hôm nay ta vẫn không thể biết được cảm giác đổ máu là gì.
Cao Cần không tiếp tục nói nhảm nữa, cự kiếm trong tay quét ngang.
Hàng trăm vầng sáng năng lượng dưới những góc độ khác nhau từ thân kiếm bắn ra.
Nhưng khác với chiêu thức thông thường, những vàng sáng này di chuyển với quỹ đạo rất kỳ lại chứ không bay thẳng.
Lần đầu tiên Đường Lưu Vũ được chứng kiến kỹ thuật này, có lẽ nó cũng thuộc vào kiếm thuật Vệ Quốc chỉ truyền lại cho các đời chủ nhân của Thần Phạt mà Cao Cần đã nhắc đến.
Đây là chuyện tốt, Cao Cần sử dụng càng nhiều kiếm thuật kia thì Đường Lưu Vũ sẽ học được càng nhiều.
Kỹ năng này quá mức quỷ dị, số lượng lại nhiều, Đường Lưu Vũ căn bản không thể tránh né hết, chỉ qua nửa giây đã bị nó đánh bay lên không.
Chưa dừng lại ở đó, từng vầng sáng liên tục di chuyển qua lại, tiếp nối lẫn nhau khiến hắn càng bao càng cao.
Chỉ trong vài giây, Đường Lưu Vũ