Khởi động điện thoại mới, Đường Lưu Vũ thiết lập vị trí đến là cửa hàng kia, thông đạo bí mật lập từ chỗ của hắn hướng đến nơi đó lập tức hiện ra.
Đáng tiếc chỉ có bản đồ trong phạm vi thành phố và một vài căn cứ rải rác, Đường Lưu Vũ sẽ phải di chuyển thận trọng từ đây đến nơi đó để không bị ai phát hiện.
Hắc Thần được đặt trong một chiếc hộp gỗ lớn, được Đường Lưu Vũ đeo trên lưng để tránh bị chú ý.
Hắn cũng mặc thêm một bộ thường phục và đeo mặt nạ phòng chống ô nhiễm.
Nghe nói gần đây không khí ở thủ đô bị ô nhiễm khá nặng, người dân ra đường đều đeo thứ này, dùng nó ngụy trang che đi dung mạo là một cách hay.
Đường Lưu Vũ dựa theo trí nhớ đến một thôn trấn cách chân núi một đoạn không xa, cắn răng bỏ tiền mua một cổ xe máy phân tốc độ trung bình nhưng tải trọng lớn rồi đặt chiếc hộp chứa Hắc Thần ở phía sau, dùng dây buộc chặt lại.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hắn chỉ là một dân thường làm công việc giao hành hay gì đó tương tự.
Hành trình này kéo dài đến hơn mười ngày.
Nguyên nhân không chỉ vì tốc độ của chiếc xe quá chậm mà là nó bị hư hỏng dọc đường, khiến Đường Lưu Vũ phải xuống xe dắt bộ cả một đoạn dài.
Nếu không phải đang cố gắng ngụy trang làm người bình thường, hắn dứt khoát vứt xe chạy bộ còn nhanh hơn.
Sau chuyến hành trình mười ngày vất vả, Đường Lưu Vũ đã đến được thành phố.
Gần đây, để chuẩn bị cho sự kiện tám vị công tước đến họp bàn cùng quốc vương, an ninh thành phố được đề cao, ra vào cũng cần nhiều thủ tục giấy tờ hơn.
Cái này rất đơn giản, bởi vì Đường Lưu Vũ vốn không có ý định đi vào theo cửa chính.
Hắn men theo con đường bên ngoài thành phố, đến được một căn cứ bí mật.
Từ nơi đó đi qua một thông đạo nối liền với hệ thống ống nước ngầm bên dưới thành phố, thành công xâm nhập mà không ai hay biết.
Từ nơi này hắn đã có thể bắt đầu sử dụng hệ thống bản đồ trên điện thoại.
Đường Lưu Vũ men theo những đường ống tăm tối, ẩm mốc và bốc mùi đi đến bên dưới một con hẻm nhỏ cách cửa hàng không xa, chui lên từ miệng cống như cách Ảnh Vũ từng làm.
Hắn cẩn thận phủi sạch bụi đất trên người, dùng nước hoa xóa đi mùi hôi vươn trên quần áo.
Hắc Thần vẫn được đặt tại một nơi bí mật dưới cống để tránh bị chú ý, Đường Lưu Vũ vuốt phẳng vết nhăn trên áo, chỉnh lại vị trí mặt nạ rồi đường hoàng bước về phía cửa hàng.
Hắn ăn mặc khá bình thường nên không quá bị chú ý.
Dù vậy tác phong của nhân viên cửa hàng vẫn rất chuyên nghiệp, chào đón và hỏi thăm nhu cầu khá nhiệt tình chứ không lạnh nhạt hay xem thường.
Đường Lưu Vũ chỉ nói mình đã gửi một món đồ ở đây để sửa chữa, hiện tại đến để nhận lại.
Hắn không còn điện thoại nhưng vẫn có hóa đơn thanh toán và mã đơn hàng.
Nhân viên tiếp thị nhập vào xong liền gọi một người khác đến dẫn đường.
Từ đầu đến cuối mọi thứ đều rất tự nhiên, không hề có chút biểu cảm hay hành động bất thường nào.
Khả năng mọi nhân viên cửa hàng đều là diễn viên cấp bậc siêu sao là rất thấp, rõ ràng bọn hắn không hề biết những hàng hóa kia là của một tên tội phạm bị truy nã toàn quốc.
Tiếp đón Đường Lưu Vũ vẫn là vị kỹ sư năm xưa.
Nhưng lần này không chỉ một mình hắn mà có thêm vài gương mặt xa lạ, được lão kỹ sư giới thiệu là những người giỏi nhất của cửa hàng được điếu đến từ các chi nhánh để hỗ trợ sửa chữa hai vật phẩm này.
Hắn lấy ra hai chiếc hộp làm từ gỗ quý một lớn một nhỏ đặt lên bàn.
Nắp hộp mở ra, đồng hồ và chiến giáp nằm gọn bên trong.
Vẻ ngoài của chúng đã hoàn toàn khôi phục nguyên vẹn, chỉ là không rõ tính năng thì như thế nào.
Ánh mắt của Đường Lưu Vũ đã thay cho câu hỏi, lão kỹ sư tỏ vẻ có lỗi đáp:
- Thật xin lỗi, công nghệ chế tạo thứ này thật sự quá cao cấp.
Trình độ của bọn ta có hạn, không thể khôi phục toàn bộ chức năng của nó.
Đường Lưu Vũ khẽ gật đầu, hắn cũng không hi vọng vị kỹ sư này có thể khoi phục hoàn toàn.
Hai thứ này đặt tại