Có điều không phải nỗ lực nào cũng được đến đáp.
Cấp độ càng cao lại càng khó thức tỉnh.
Trước đó Tô Vân Quốc có đến hơn ba tỉ dân nhưng chỉ có sáu vị Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu.
Kể cả quốc vương và các vị công tước có cho con của mình điều kiện trưởng thành tốt hơn, các thiết bị hiện đại hỗ trợ gia tăng tỉ lệ thức tỉnh thành công thì vẫn cực thấp.
Trong vài trăm người sinh ra được một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu như con trai thứ ba mươi mốt của ngũ công tước đã là rất may mắn rồi.
Về lý thuyết, người này mới là ứng cử viên sáng giá nhất cho quốc vương đời tiếp theo chứ không phải đại hoàng tử Vương Hiệu.
Có điều tính cách ngũ công tước xưa nay vốn kiêu ngạo, sinh ra được một thiên tài như vậy gương mặt càng vểnh lên đến tận trời khiến người khác chán ghét.
Quan hệ của ngũ công tước với các vị công tước khác cũng không quá tốt, ít nhận được sự ủng hộ.
Trong thế giới này, năng lực là một chuyện, quan hệ cũng quan trọng không kém.
Cho nên tạm thời vị thiên tài kia chỉ mới có chút ưu thế chứ chưa có dấu hiệu nào đảm bảo hắn sẽ trở thành quốc vương đời tiếp theo.
Vương Hiệu quay lại chỗ ngồi của mình.
Cao Cần thì bước đến sau lưng quốc vương Vương Khánh, cắm thanh đại kiếm Thần Phạt xuống.
Dáng vẻ uy nghiệm công thêm thần kiếm trấn quốc của hộ vệ phía sau như tôn thêm sự cao quý của vị quốc vương này.
Ai cũng biết Vương Khánh đang muốn thị uy, hắn tuy già nhưng vẫn còn sống được thêm vài năm, lại có Cao Cần hỗ trợ, chưa đến mức để đám công tước này càn quấy.
Đã chèn ép được khí thế của những người khác, Vương Khánh tỏ ra khá hài lòng.
Hắn nhìn Vương Nhã khẽ gật đầu một cái rồi quay lại tiếp tục nói:
- Các ngươi đều nói Vương Hiệu không được, ta cũng cảm thấy hắn vẫn còn nhiều thiếu sót.
Sức mạnh cá nhân là cần thiết, bởi vì lịch sử Tô Vân Quốc được viết lên bởi vô số trận chiến.
Không có sức mạnh sẽ khó khiến người khác tin phục.
Nhưng cai trị vương quốc trước nay vốn không phải chuyện của một người.
Giống như ta phải có Cao tướng quân, hắn là thanh kiếm sắc bén nhất tiêu diệt mọi kẻ thù, là tấm khiên vững chắc bảo vệ vương quốc suốt nhiều năm qua.
Vương Hiệu còn thiếu sót, nhưng nếu tìm được người giúp hắn bổ khuyết những khuyết điểm đó, ta tin hắn có thể trở thành một vị quốc vương được dân chúng ủng hộ, giúp chúng ta sớm ngày sánh vai với các cường quốc trên thế giới.
Đại công tước là người đầu tiên phản bác:
- Quốc vương, các vị tổ tiên của chúng ta dùng vũ lực lập quốc, cho nên chiến lực cá nhân có ảnh hưởng rất lớn đến sự ủng hộ của dân chúng.
Vương Hiệu là do ngươi dùng rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng, cưỡng ép đạt đến Thức Tỉnh Giả cấp độ năm.
Nhưng năng lực của hắn vốn không mạnh, kỹ năng chiến đấu cũng kém xa những người khác.
Sẽ có những trận chiến quốc vương buộc phải ra mặt để giữ trấn an lòng dân.
Vương Hiệu có thể làm được những việc này sao?
— QUẢNG CÁO —
Vương Khánh bình tĩnh đáp:
- Ta đã nói Vương Hiệu có thiếu sót, nhưng chúng có thể bù đắp được.
Giống như ta có Cao tướng quân, hắn cũng cần một người tương tự.
Vương Khánh nói đến đây liền hướng ánh mắt về phía Đường Lưu Vũ khiến hắn nghệch mặt ra.
Vị quốc vương này lật mặt cũng thật nhanh.
Ban đầu thái độ ôn hòa, sau đó liền muốn giết Đường Lưu Vũ, hiện tại lại quay sang muốn mượn sức của hắn.
Có phải sống càng lâu da mặt càng dày? Hay là người làm đại sự đều không câu nệ tiểu tiết, sẵn sàng bỏ qua ân oán vì lợi ích?
Đường Lưu Vũ không phải kẻ làm đại sự.
Ngược lại, hắn không quen thù vặt nhưng rất thù dai.
Đường Lưu Vũ có thể không tính toán việc Vương Khánh từng hạ lệnh giết mình nhưng sẽ không bao giờ quên.
Hắn chưa trả thù đã là rất nể mặt Vương Nhã rồi, nào có đạo lý giúp đỡ vị quốc vương này.
Ngay khi hắn định lên tiếng phản đối, quốc vương đã chủ động giới thiệu:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Các ngươi hẳn đều đã nghe qua tên của người này.
Hắn chính là Đường Lưu Vũ, kẻ bị truy nã trong suốt thời gian qua.
Sức mạnh của Đường Lưu Vũ là không thể nghi ngờ, hắn từng đánh ngang với Cao tướng quân khi không có Thần Phạt.
Tam công tước có thể làm chứng.
Tam công tước nghe nhắc đến mình liền hừ khẽ, biểu lộ thái độ bất mãn.
Có vẻ như hắn không chiếm được nhiều ưu thế trong hội nghị lần này, cũng không còn tâm trạng