Đường Lưu Vũ thở dài.
Dựa vào biểu cảm của Vương Khánh, hắn khá chắc vị quốc vương này vẫn còn con bài tẩy chưa sử dụng.
Đường đường là quốc vương, từ đầu đến giờ vẫn chưa dùng đến món vũ khí công nghệ cao nào, rõ ràng là đang âm mưu điều gì đó.
Đã bị tên này lừa gạt đến vài lần, Đường Lưu Vũ cũng trở nên thận trọng hơn.
Trong chiến đấu cũng không quên bày trò tính kế, có phải vị quốc vương này dùng âm mưu quá nhiều nên nghiện rồi hay không?
Có điều biết thì biết, Vương Nhã cứ ở bên cạnh kêu gào như thế này cũng rất phiền.
Đường Lưu Vũ quyết định ra tay kết thúc nhanh trận chiến này.
Hắn nắm lấy trọng kiếm Hắc Thần, nhảy ra khỏi khu vực quan sát, dùng tốc độ tối đa tiếp cận đại công tước và Vương Khánh.
Đường Lưu Vũ đột nhiên tham chiến khiến tất cả đều bất ngờ.
Nhóm công tước và người thừa kế đều trực tiếp quan sát trận chiến của hắn và Cao Cần thông qua thiết bị ghi hình nên biết được sự lợi hại của tên này, không ai dám tiến lên chủ động ngăn cản.
Nhóm sát thủ cũng tương tự, sau cùng chỉ có vài quân lính xông ra nhưng đều bị trọng kiếm đánh bay sang một bên.
Vô Niệm đứng cách đó không xa, vẻ mặt hiện lên sự hoài nghi.
Hắn sống cùng Đường Lưu Vũ hơn bốn năm, xem như hiểu rõ tính cách của tên này.
Đường Lưu Vũ là loại người sẽ không chủ động gây rắc rối, chỉ làm việc khi được trả công.
Trước đó hắn đã chủ động rút lui, không có lý do gì lại xông vào trận chiến một lần nữa.
Trừ khi…Ánh mắt Vô Niệm hướng về phía Vương Nhã trên đài cao, dường như đã hiểu ra điều gì đó nên không tiến tới ngăn cản.
Về phần Cao Cần, hắn muốn cản nhưng không đủ sức.
Tam công tước một mực nhắm vào Cao Cần, nhân lúc đối thủ suy yếu để lấy mạng là kiến thức cơ bản mà ai cũng thuộc lòng trong mỗi trận chiến.
Cao Cần không chỉ đại diện cho sức mạnh, đối với quân lính vương quốc hắn giống như một loại tín ngưỡng, được rất nhiều người tôn kính.
Có không ít quân lính ở đây còn từng được Cao Cần đích thân dạy dỗ.
Chỉ cần giết chết vị tướng quân này, sĩ khí của quân lính sẽ giảm mạnh, khi đó cơ hội sống sót rời khỏi đây sẽ càng cao hơn.
Bị một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu nhắm vào, Cao Cần chỉ có thể chỉ huy quân lính phối hợp bảo vệ chính mình, tìm cách tiêu diệt đối phương, vốn không đủ sức phân thân viện trợ Vương Khánh.
Đường Lưu Vũ vừa tiếp cận liền vung kiếm chém ngược lên, trọng kiếm Hắc Thần như phân thành ba thanh chém từ ba góc độ khác nhau.
Lần này hắn không dùng kiếm thuật Vô Ảnh mà là Vệ Quốc, dù sao kiếm thuật này cũng thích hợp với trọng kiếm hơn.
Ba kiếm chém ra gần như cùng lúc, chỉ thấy ma thần rút trường thương đang cắm trên ngực ra quét ngang một cái.
Cự lực mạnh đến mức đánh nát hai dư ảnh trọng kiếm, nện mạnh vào Hắc Thần khiến Đường Lưu Vũ bay ngược về phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Đây là một trong những lần hiếm hoi Đường Lưu Vũ gặp được đối thủ áp đảo mình về sức mạnh thuần túy.
Đại công tước là một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu đang ở thời kỳ đỉnh cao, một trong hai năng lực là hỏa thể thiên về cường hóa thể chất, bộc phát trong thời gian ngắn.
Nếu chỉ so lực lượng thuần, Cao Cần ở thời kỳ đỉnh cao cũng còn kém chứ đừng nói là Đường Lưu Vũ.
Khó trách hắn có thể dựa vào lực lượng áp đảo cả Vương Khánh.
Đánh lui Đường Lưu Vũ, đại công tước không có thời gian tìm hiểu nguyên nhân vì sao tên này lại đột nhiên xen vào trận chiến giúp đỡ quốc vương.
Hắn vội dùng ý niệm ra lệnh cho ma thần sau lưng.
Ma thần kia dường như có ý thức, nó dùng một tay cắm vào lưng đại công tước khiến hắn kêu gào thảm thiết vì đau đớn, gương mặt hiện lên những đường tơ máu.
Hấp thu sức mạnh từ đại công tước, ma thần đột nhiên há to miệng, phun ra một cột sáng lôi điện vô cùng đáng sợ.
Uy thế của một đòn này không mạnh như ba đại chiêu của Cao Cần nhưng Đường Lưu Vũ có cảm giác sức mạnh của nó còn lớn hơn.
Nó dễ dàng hủy diệt một bản thể của Vương Khánh, buộc hắn hóa giải năng lực, sau đó hủy đi cả Vương Kiếm, đánh vị quốc vương này sâu vào trong bức tường của sân huấn luyện.
Đường Lưu Vũ vốn không muốn giúp, nhưng chợt nhớ lại lời hứa với Vương Nhã đành phải thở dài xông lên, dùng Hắc Thần chắn ngang