Đường Lưu Vũ không khỏi nghi hoặc, dù vậy vẫn đưa tay nhận lấy rồi hỏi:
- Đây là thứ gì? Tự truyện của Vương Khánh?
Cao Cần cố nén cảm xúc muốn mắng người xuống.
Rõ ràng tên Đường Lưu Vũ này chẳng có chút tôn trọng nào với hắn hay cựu quốc vương Vương Khánh.
Tự truyện? Hắn cho rằng Vương Khánh muốn kể về cuộc đời khó khăn để cầu xin sự thương hại sao?
- Đây là bản hoàn chỉnh của kiếm thuật Vệ Quốc.
Sẽ khó học hơn khi được chỉ dạy qua thực chiến, nhưng với thiên phú kiếm thuật của ngươi thì nhất định có thể hoàn toàn nắm giữ được nó.
Lần này Đường Lưu Vũ không khỏi kinh ngạc:
- Vệ Quốc? Không phải nó chỉ truyền lại cho các đời quốc vương và đại tướng quân sao?
- Hiện tại đại nhân đã không còn là quốc vương, hắn chỉ muốn làm tốt nghĩa vụ của một người cha, cho phép mình ích kỷ một lần.
Dù chỉ thêm một phần ngàn cơ hội chiến thắng hắn cũng sẽ cố gắng tranh thủ bằng mọi giá.
— QUẢNG CÁO —
Đường Lưu Vũ lật nhanh qua quyển sách, bên trong ngoại trừ hướng dẫn bằng chữ thì có cả hình ảnh mô tả chi tiết khiến nó khá dày.
Thứ này đúng là không bằng có người đích thân chỉ dạy, nhưng Đường Lưu Vũ vẫn tin mình có thể học được toàn bộ.
Dù thế nào thì Vệ Quốc vẫn phù hợp với Hắc Thần hơn, còn Vô Ảnh chỉ khi đi với vũ khí nhẹ như Hồng Nhật và Lam Nhật mới phát huy hết được uy lực thật sự của kiếm thuật này.
Kiếm và đao có sự khác biệt, nhưng chỉ cần biến tấu đôi chút, Đường Lưu Vũ tin mình có thể tạo ra Vô Ảnh phiên bản dành cho song đao.
Dù sao Vô Ảnh cũng là kỹ thuật dùng cho sát thủ, còn đoản đao vẫn luôn là một trong những vũ khí mà sát thủ yêu thích nhất, giữa chúng nhất định sẽ có mối liên hệ.
- Ta sửa lại đôi chút rồi đổi tên thì không có vấn đề gì chứ?
Cao Cần phất tay:
- Tùy ngươi.
Đã quyết định truyền cho người ngoài, bọn ta vốn đã không quan tâm đến những thứ này.
- Vậy phải cảm tạ các ngươi rồi.
Cao Cần thở dài ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn quyển sách trên tay Đường Lưu Vũ lần cuối rồi rời đi, không quên đóng cửa phòng lại.
Đường Lưu Vũ lật nhanh qua toàn bộ cuốn sách, ghi nhớ tất cả trong đầu rồi đốt nó đi.
Dù Cao Cần không yêu cầu nhưng ánh mắt của khi nãy của hắn đã thể hiện tất cả.
Sau cùng vị đại tướng quân này cũng không muốn tinh hoa kiếm thuật của Tô Vân Quốc lưu lạc khắp thế giới.
Một mình Đường Lưu Vũ học được cũng đã là quá nhiều rồi.
— QUẢNG CÁO —
Có Cao Cần và Vương Khánh âm thầm hỗ trợ, Đường Lưu Vũ thuận lợi khởi hành mà không gặp phải sự cản trở nào.
Phi thuyền đặt trên bệ phóng năng lượng lao thẳng vào không gian, thông qua ô cửa sổ nhỏ làm bằng một loại kính đặc biệt có thể thấy cả Tô Vân Tinh đang dần thu nhỏ lại.
Dù chỉ là phòng nhỏ nhất nhưng Đường Lưu Vũ đã mua vé đến hơn một triệu, đúng giờ đều sẽ có người đưa thức ăn đến tận cửa.
Hắn cũng không có hứng thú tham gia các hoạt động dành cho du khách trên phi thuyền, một mực đóng cửa nghiên cứu kiếm thuật Vệ Quốc.
Đường Lưu Vũ nhanh chóng phát huy tài năng thiên bẩm, học hết tất cả các chiêu thức, bao gồm cả ba đại chiêu, đồng thời sửa lại chúng sao cho phủ hợp với năng lực bản thân và trọng kiếm Hắc Thần.
Hắn đặt tên cho bộ kiếm thuật mới này là Thập Trọng Kiếm.
Vô số chiêu thức phức tạp đã bị rút gọn vào mười chiêu, bao hàm toàn bộ tinh túy.
Tương tự với Vô Ảnh, Đường Lưu Vũ đã sửa nó lại sao cho phù hợp với song đao Hồng Nhật và Lam Nhật, sửa luôn tên thành Thập Trọng Song Đao.
Hắn không có năng khiếu trong việc đặt tên, có điều vẫn phải đổi để tránh bị người khác nhận ra.
Phi thuyền di chuyển liên tục trong hơn một tháng, rốt cuộc cũng đã đến được trạm trung chuyển hàng hóa.
Nơi đây được xây dựng chẳng khác gì một thành phố ngay giữa không gian tăm tối, bên ngoài có rào chắn năng lượng cực mạnh bảo vệ, đủ sức chống lại các hiện tượng tự nhiên cấp độ phổ thông như thiên thạch đường kích dưới một ngàn km.
Trước khi xuống phi thuyền, có một vị hướng dẫn viên giảng giải nhanh các quy tắc tại trạm trung