Kết thúc tiết mục mua sắm, Đường Lưu Vũ đã tiêu tốn hết gần mười lăm ngàn Thanh Hòa Kim, trong túi còn lại chưa đến mười ngàn.
Đây còn là nhờ Cao Thuận quen biết, dựa vào quan hệ giảm giá được khá nhiều, nếu không tất cả tài sản đều đã không cánh mà bay.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, bọn hắn chỉ mới mua được phần lớn vật liệu sửa chữa, vẫn còn vài món nằm trong danh sách hàng hóa hạn chế giao dịch cần phải đến chợ đen một chuyến.
Vốn dĩ trước đó Đường Lưu Vũ khá tự tin, hiện tại hắn cũng không dám chắc số tiền còn lại trong tay có đủ mua hết những món kia hay không.
- Chỉ còn chưa đến mười ngàn, có đủ hay không?
Cao Thuận vỗ ngực tự tin đáp:
- Yên tâm, ta đã tính toán rất kỹ, những thứ kia dù mua tại thị trường chợ đen vẫn sẽ có được mức giá tốt nhất.
Đường Lưu Vũ thở dài, hiện tại hắn đã mua hết phần lớn những thứ có trong danh sách, cũng không thể dừng lại được nữa, nếu không tất cả đều sẽ vô dụng.
Phóng lao thì phải theo lão, số tiền ít ỏi này có nguy cơ không giữ lại được nữa.
Vốn tưởng ba mươi triệu mà Cao Cần đưa cho là rất nhiều, rốt cuộc vẫn chỉ miễn cưỡng sửa được chiến giáp và đồng hồ.
Đúng là nghèo khó hạn chế khả năng tư duy.
Chợ đen là khu vực không thuộc quyền quản lý của phía trạm trung chuyển Thanh Phát.
Nơi này được lập nên bởi những thương nhân có tài lực hùng mạnh cùng những tên tội phạm bỏ trốn từ những quốc gia lân cận.
Ban đầu chỉ là các cuộc giao dịch đơn lẻ, về sau nhu cầu ngày càng lớn, tạo thành luôn cả một phiên chợ ngầm.
Quản lý trạm trung chuyển từng có ý định dẹp bỏ nơi này nhưng gặp phải quá nhiều rào cản, đặc biệt là đám tội phạm kia rất nguy hiểm, sẵn sàng làm những việc điên rồ để bảo vệ của cải của mình.
Cuối cùng chợ đen dần được hợp thức hóa, công nhận dưới hình thức đàm phán không có văn bản.
Đây là lý do bọn hắn được sắp xếp cho một khu vực hoạt động riêng, nhân viên chính thức của trạm trung chuyển thỉnh thoảng sẽ đưa khách hàng có nhu cầu đến mà không sợ bị cấp trên khiển trách.
— QUẢNG CÁO —
Chợ đen nằm ở góc phía tây trạm trung chuyển, nơi có những tòa nhà cao vượt quá quy định cho phép về kiến trúc tại các trạm không gian.
Chúng xây dựng dưới dạng một vòng tròn, tạo thành một khu vực ở ngay chính giữa để buôn bán các loại vật phẩm hiếm có hoặc hàng cấm.
Đường Lưu Vũ còn thiếu hai thứ trong danh sách, lõi năng lượng công nghệ cao từ đời chín trăm trở lên cùng thiết bị thu phát sóng kết nối liên hành tinh.
Lõi năng lượng cho phép của chiến giáp và đồng hồ hoạt động trơn chu, chất lượng vượt xa cái mà đám kỹ sư tại Tô Vân Quốc sử dụng.
Cái còn lại là để khôi phục chức năng kết nối liên lạc tầm xa của đồng hồ.
Thiết bị thu phát này là loại liên hành tinh, kết nối với cả mạng lưới của nhân tộc, giá trị cũng không kém lõi năng lượng ở trên.
So sánh cả hai thì lõi năng lượng sẽ dễ mua hơn.
Tuy mặt hàng cấp cao này thường chỉ được dùng cho quân đội, dân chúng chỉ sử dụng từ đời bảy trăm trở xuống nhưng không phải không mua được.
Các đế quốc hàng đầu đôi khi vẫn sẽ gửi vài lô hàng viện trợ cho các quốc gia phụ thuộc, giúp bọn hắn phát triển công nghệ vũ khí.
Các quốc gia này lại có vài kẻ tham lam, bí mật tuồn ra một ít hàng hóa để trục lợi.
Đây là vật phẩm hiếm chứ không bị cấm hoàn toàn, chỉ cần trả một cái giá thích hợp là có thể mua được.
Khác với lõi năng lượng, thiết bị thu phát có giá thấp hơn nhưng lại hiếm hơn và bị cấm ở hầu hết các quốc gia.
Những thiết bị thu phát này sử dụng một con chip đặc biệt được cấp phép truy cập vào mạng lưới của tất cả các quốc gia, thậm chí đế quốc.
Kẻ xấu có thể dựa vào đó hack hệ thống bảo mật, xâm nhập vào các cơ quan nhà nước.
Tuy các thiết bị hiện tại đều có thêm một phần mềm chuyên dụng ngăn cản các hoạt động này, gỡ ra sẽ tự động phá hủy thiết bị nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
Những thiết bị thu phát phạm vi toàn thế giới như thế này thường chỉ xuất hiện tại phòng thì nghiệm quốc gia hoặc trang bị trên công cụ làm việc các nhân vật quan trọng của đất nước.
Thiết bị này là một trong những bộ phận quan trọng nhất của đồng hồ, chỉ thua kém vi cảm ứng đo trạng thái chủ nhân và thiết bị quét số liệu, tính toán thông số sức