Đường Lưu Vũ còn đang lo sợ xe của mình phát nổ thì bên ngoài lại có kẻ điên đâm thẳng vào.
Hắn cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, nhất định là do hôm nay bước chân ra khỏi cửa mà không xem ngày.
Có kẻ chủ động lao lên rút ngắn khoảng cách, hiện tại Đường Lưu Vũ có muốn phá cửa xe cũng đã muộn.
Song phương va chạm trực diện, một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra.
Từ trong khói lửa, những mảnh vỡ của xe bắn tung tóe khắp nơi.
Đây rõ ràng là một chiếc xe công nghệ cao làm từ hợp kim bền chắc lại bị vỡ nát đến mức này.
Có thể thấy được lực xung kích tạo ra khi hai bên va chạm lớn đến mức nào.
Trong những mảnh vỡ văn ra, Tư Cẩn Ngôn và Cố Dạ cố gắng tìm kiếm bóng người của Chu Bác hoặc Đường Lưu Vũ nhưng không thấy.
Chỉ có nam nhân bay ngược về phía sau, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Da của hắn cháy đen, trên người đầy những vết thương, có nơi còn lộ cả xương trắng.
Rõ ràng lực sát thương từ vụ nổ do va chạm vừa rồi còn mạnh hơn tuyệt kỹ Xích Kiếm của Cố Dạ rất nhiều.
Nam nhân gian nan đứng dậy, phải mất vài giây mới đứng thẳng được.
Thế nhưng trên mặt hắn không hề có sự lo lắng hay sợ hãi, thay vào đó vui vẻ nói:
- Sảng khoái.
Cố Dạ lo lắng nhìn sang Tư Cẩn Ngôn thì được đáp lại bằng một biểu cảm tương tự.
Bọn hắn không nhìn thấy bất kỳ ai khác thoát ra, lẽ nào đã chết ngay trong xe? Đến kẻ có cường độ thân thể mạnh mẽ như nam nhân còn bị thương nghiêm trọng như vậy, dù là Chu Bác hay Đường Lưu Vũ cũng chỉ có một con đường chết.
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, vị trí cách nhóm ba người không xa.
Bọn hắn quay đầu nhìn sang mới phát hiện đây là động cơ và một phần thân xe, cũng là mảnh lớn nhất còn sót lại.
Vài tiếng ho khụ khụ vang lên, một bóng người thân hình to lớn bước ra.
Khi Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn nhìn kỹ thì không khỏi mừng rỡ như điên.
Người xuất hiện đương nhiên là Đường Lưu Vũ.
Trong lúc rối trí, song đao của hắn may mắn chém trúng phần chứa đồ bảo hộ dự phòng trong xe.
Khi đó Đường Lưu Vũ căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức mặc nó lên người.
Đây là một bộ đồ phòng hộ chuyên dùng để chống lại những va đập mạnh và cháy nổ.
Hiện tại không có năng lượng cung cấp nên năng lực phòng ngự của nó giảm mạnh, dù vậy vẫn hạn chế được phần nào ảnh hưởng.
Đường Lưu Vũ vừa thoát ra liền lập tức cởi đồ, thứ này quá cồng kềnh khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn.
Nhất là khi vụ va chạm vừa rồi làm nó xuất hiện vết rách, khói bụi tràn vào khiến hắn suýt chút nữa bị ngạt chết.
Trút bỏ được bộ đồ cồng kềnh, Đường Lưu Vũ vừa ngẩn đầu lên đã thấy ba bóng người quen thuộc đang lao về phía mình.
Trong đó Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn người đầy vết thương, dáng chạy xiêu vẹo, còn Vân Lam đã hoàn toàn bất tỉnh.
Còn may tất cả vẫn sống sót, chỉ cần sống sót là đủ rồi.
Đường Lưu Vũ đưa tay lên vẫy vài cái, vui vẻ nói:
- Các ngươi vẫn ổn?
Cố Dạ nghiêm túc gật đầu, còn Tư Cẩn Ngôn theo thói quen lướt mắt qua bộ đồ phòng hộ Đường Lưu Vũ vừa vứt bỏ, ánh mắt hiện lên một tia kỳ dị rồi hỏi:
- Ngươi đã thức tỉnh?
Vừa gặp mặt đã chạm vào nỗi đau, Đường Lưu Vũ nghẹn mất vài giây rồi gian nan đáp:
- Vẫn chưa.
Cố Dạ không tinh tế như Tư Cẩn Ngôn, vừa nghe được đáp án này liền lo lắng nói:
- Vậy ngươi còn dám đến tiếp viện? Là đi cứu người hay muốn tất cả cùng chết?
Đường Lưu Vũ vỗ ngực tự hào đáp:
- Tuy ta chưa thức tỉnh nhưng đã hoàn thành bài huấn luyện kỹ năng chiến đấu và tinh thông vũ khí trung cấp.
Hơn nữa ta còn có những vũ khí mạnh nhất do Chu thúc thúc định thân chế tác, sức mạnh chưa chắc đã thua kém nghĩa phụ của các ngươi…
Không đợi Đường Lưu Vũ nói hết, Cố Dạ đã tạt một gáo nước lạnh không thương tiếc:
- Ngươi còn chưa hiểu vì sao xe của mình đột nhiên bị rơi xuống sao?
Nghe Cố Dạ hỏi, Đường Lưu Vũ mới nhớ ra chuyện này.
Hắn xoa cằm, ra vẻ suy ngẫm:
- Có lẽ là vấn đề của động cơ hoặc nguồn cung năng lượng.
Ừm, ta nghĩ là nguồn cung năng lượng có vấn đề, vừa rồi tất cả thiết bị đột nhiên tự tắt, trí tuệ nhân tạo cũng không hoạt động.
Chỉ có thể là nguyên nhân này.
Cố Dạ và Tư Cẩn