Thanh niên dừng lại một nhịp, quay đầu về phía sau dùng ánh mắt hội ý với hai người còn lại rồi mới nhìn sang Đường Lưu Vũ:
- Nghĩa phụ đã nói những gì khi tặng ngươi chiếc đồng hồ này?
Đường Lưu Vũ đã hiểu ra, nghĩa phụ mà tên này nhắc đến chính là người năm đó đã tặng chiếc đồng hồ này cho hắn.
Đường Lưu Vũ nhớ rất rõ những lời nam nhân kia từng nói, cũng như hứa hẹn sẽ nhận nuôi hắn sau đó một đi không trở lại.
Đó là chuyện của quá khứ xa xôi khi Đường Lưu Vũ còn rất nhỏ.
Hiện tại hắn đã trưởng thành, sắp đến tuổi rời khỏi cô nhi viện, không còn trông chờ những thứ phù phiếm kia nữa.
- Thì ra là hắn.
- Ngươi đã nhớ ra?
- Không có gì đặc biệt.
Thanh niên áo đỏ vẻ mặt khó hiểu, quay đầu nhìn thanh niên còn lại thì nghe được lời giải thích:
- Ta được biết khi đó nghĩa phụ được bên trên triệu tập khẩn cấp, có lẽ không đủ thời gian giải thích với hắn.
Hơn nữa khi đó Đường Lưu Vũ còn rất nhỏ, không tiện tiết lộ nhiều bí mật.
Nếu không hắn mới là người gia nhập sớm nhất, trở thành thủ lĩnh chứ không phải ngươi.
- Đừng nói lời thừa thải.
Thanh niên áo đỏ tỏ vẻ khó chịu với đồng bọn rồi quay lại với Đường Lưu Vũ:
- Đây là một câu chuyện dài, chúng ta vừa đi vừa nói.
Đường Lưu Vũ tỏ vẻ khó hiểu:
- Tại sao ta phải đi với các ngươi?
- Cái này…
Nữ nhân xinh đẹp đột nhiên xen vào:
- Chúng ta có thể cho ngươi tiền.
Không đợi Đường Lưu Vũ đáp lại, nàng đã nhấn mạnh thêm:
- Rất nhiều tiền.
- Được.
Đường Lưu Vũ trả lời rất dứt khoát, đứng thẳng dậy đi về phía cửa sổ gác mái.
Sau đó dường như cảm giác không phải đường này, hắn nhìn sang phía thanh niên áo đỏ:
- Các ngươi còn không dẫn đường?
Thanh niên áo đỏ còn đang bị tốc độ trở mặt của Đường Lưu Vũ làm bất ngờ, lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, vội vả đi về một hường khác trên mái nhà.
Ở đó có sẵn một cái thang dây mà bọn hắn vừa sử dụng để trèo lên.
Thanh niên áo đỏ dẫn đầu, Đường Lưu Vũ theo sau, thanh niên còn lại cùng nữ nhân đi cuối.
Thanh niên kia cố tình đi chậm giữ khoảng cách sau đó nói nhỏ với nữ nhân:
- Ngươi làm thế nào…
Nữ nhân hờ hừng nói:
- Ta đã xem trước thông tin.
Hắn chỉ còn vài tháng nữa là đến tuổi trưởng thành, không thể tiếp tục ở trong cô nhi viện, phải ra ngoài tự lập kiếm sống.
- Ý của ngươi là…
Nữ nhân không nói thêm gì nữa, nàng biết thanh niên có công năng tự suy diễn.
Việc này không quá khó hiểu.
Cô nhi như Đường Lưu Vũ rất nghèo, hơn nữa do không có xuất thân rõ ràng lại chưa từng trải qua thức tỉnh nên rất khó tìm được một công việc tốt.
Nếu nhìn theo một góc độ khác, nàng đang cho hắn một công việc tốt với mức lương cao, hà cớ gì phải từ chối?
Nữ nhân đoán không sai, Đường Lưu Vũ cũng có suy nghĩ tương tự.
Vài tháng nữa hắn phải rời cô nhi viện, đi sớm một chút cũng không sao, trốn đi như vậy cũng bớt được các thủ tục rườm rà mất thời gian.
Hiện tại hắn vẫn chưa có mục tiêu cụ thể nhưng đã có lý tưởng để phấn đấu, cố gắng kiếm thật nhiều tiền sau đó nghỉ hưu sớm mua một ngôi nhà lớn với khu vườn nhỏ, sống cuộc đời nhàn nhã không có áp lực về kinh tế.
Cho nên khi nữ nhân nói có rất nhiều tiền, Đường Lưu Vũ không cần suy nghĩ thêm liền đồng ý.
Đường Lưu Vũ đi rất dứt khoát, đến một bức thư cũng không lưu lại.
Đường Lưu Vũ đến cô nhi viện khi còn khá nhỏ, đến nay đã hơn mười mấy năm, ít nhiều cũng sẽ có tình cảm, chỉ là khi đi hắn không muốn vướn bận bất kỳ thứ gì.
Có lẽ về sau cũng sẽ không quay lại nữa.
Sau khi trèo qua hàng rào, thanh niên áo đỏ dẫn cả nhóm người đến một chiếc xe màu đen được thiết kế rất sang trọng đặt sau một cây đại thụ lớn gần cô nhi viện.
Nhìn thấy chiếc xe này, Đường Lưu Vũ càng thêm khẳng định những tên này rất có tiền.
Chỉ cần cố gắng vài năm, mục tiêu mua một ngôi nhà lớn của hắn sẽ không còn là một giấc mơ nữa.
Phía trước đã có tài xế đợi sẵn, là một nam nhân trung niên gương mặt khắc khổ, đeo một cặp kính đen khá dày.
Nửa dưới xe có một không gian khá rộng, được thiết kế theo phong cách quý tộc với hai