Không khí vốn đã nghiêm túc nay lại càng trở nên căng thẳng.
Đường Lưu Vũ cảm thấy không quen lắm nhưng hắn biết đây là một tập thể sẽ cùng nhau trải qua vô số trận chiến, những buổi họp rút kinh nghiệm như thế này là rất cần thiết.
Còn may hắn vốn không thuộc vào nhiệm vụ này mà chỉ là quân viện trợ nên chắc không cần kiểm điểm quá nhiều.
Cố Dạ sau khi tuyên bố liền chủ động nói tiếp:
- Nhiệm vụ lần này may mắn thành công đều là nhờ Đường Lưu Vũ kịp thời ứng cứu, nếu không chúng ta đều đã bỏ mạng hoặc bị kẻ thù bắt giữ.
Chúng ta đã đưa ra những quyết định quá vội vả, bị ảnh hưởng nhiều bởi cảm tính.
Thời gian ngắn khiến tất cả không kịp lên một kế hoạch chu toàn.
Lỗi này phần lớn nằm ở ta, người chịu trách nhiệm đưa ra quyết định cho cả nhóm.
- Tư Cẩn Ngôn, ngươi đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình.
Nếu không có ngươi, chúng ta cũng không thể cầm cự được đến khi Đường Lưu Vũ tới.
Nhưng ngươi cũng có vài điểm cần lưu ý.
Chúng ta là đồng đội, ngươi có phản đối cũng nên nói rõ ra, phải giữ vững lập trường của mình chứ đừng chỉ thuận theo số đông.
Hơn nữa khi đã bắt đầu nhiệm vụ phải tin tưởng lẫn nhau, việc ngươi âm thầm truyền tín hiệu cầu cứu dù là đúng cũng đã thể hiện sự thiếu tin tưởng.
Điểm này nhất định phải khắc phục.
- Vân Lam, năng lực của ngươi vẫn lợi hại như vậy, và vấn đề của ngươi cũng nằm ở đó.
Chúng ta đều biết kỹ năng chiến đấu của ngươi vốn không kém nhưng lại quá phụ thuộc vào năng lực mà lãng quên nó.
Khi ngươi bị nam nhân kia tấn công, cũng vì lý do này nên mới không kịp phản ứng lại dẫn đến việc bị thương nặng.
Cuối cùng là cách vận dụng năng lực của ngươi có vấn đề.
Loại tuyệt kỹ tiêu hao theo thời gian như Người Rối vốn có thể tiết chế được, nhưng ngươi lại dùng đến mức khiến bản thân rơi vào hôn mê sâu.
Dẫu cho tình huống lúc đó có nguy hiểm, nếu vận dụng hợp lý hơn, ví dụ như để nữ nhân tấn công khiến cả nàng và những quân lính khác rời khỏi khu vực thang máy chúng ta sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
Ngươi có thể tiết kiệm chút năng lượng và giữ được sự tỉnh táo.
- Đường Lưu Vũ, ta rất vui vì người đã không màng nguy hiểm đến ứng cứu.
Nhưng hành động lần này của ngươi quá liều lĩnh, chưa lường trước được hết nguy hiểm có thể gặp phải.
Cả cách ngươi lựa chọn để chiến đấu với nam nhân cũng quá mạo hiểm, bởi vì xác suất kích hoạt năng lực vũ khí kia quá thấp.
Nhưng ta thừa nhận trong tình huống đó rất khó để đưa ra được một phương án tốt hơn.
Chưa kể đến việc ngươi còn trúng trọng kích…
- Lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, yếu tố may mắn có tính quyết định rất lớn.
May mắn này nằm ở tính cách của nam nhân kia.
Hắn là một kẻ điên cuồng hiếu chiến, thích tìm kiếm cảm giác mạnh và sự thử thách.
Hắn vốn có thể tránh nhưng lại chủ động lao lên đón đỡ cỗ xe đang rơi xuống.
Hành động này có khả năng là do nhẫm tưởng.
Nam nhân kia cho rằng Đường Lưu Vũ muốn liều mình tấn công để cứu chúng ta, và hắn thưởng thức sự can đảm này nên lựa chọn lấy cứng đối cứng.
Nếu không có chuyện này, cho dù Đường Lưu Vũ kích hoạt được năng lực và Xích Kiếm của ta trúng đích thì vẫn rất khó đánh bại một kẻ sở hữu năng lực cường hóa thể chất với chỉ số sức mạnh hơn mười bốn ngàn.
Cố Dạ liệt kê từng điểm một cách chi tiết, ưu nhược mỗi người cũng như nguyên nhân thắng bại.
Hắn không giỏi phân tích như Tư Cẩn Ngôn nhưng với tư cách là thủ lĩnh, Cố Dạ có tầm nhìn bao quát và đưa ra nhận định về biểu hiện của từng người khá chính xác.
Nếu Cố Dạ không có năng lực, vị nghĩa phụ kia cũng đã không trao vị trí này lại cho hắn.
Đường Lưu Vũ ngồi nghe cũng trúng đạn, có hơi đau nhưng không thể phản bác.
Những gì Cố Dạ nói đều đúng, nhất là khi biết chỉ số sức mạnh của nam nhân cao đến hơn mười bốn ngàn, Đường Lưu Vũ chỉ có thể cảm thán mình quá may mắn.
Hắn kịp thời kích hoạt năng lực tán công làm nam nhân suy yếu, đồng thời có sức phòng ngự lợi hại của chiến giáp nên mới may mắn không bị thương.
Trận chiến này thắng là nhờ vào vận khí, nhưng vận khí là thứ mơ hồ