Sau giây phút kinh ngạc, Đường Lưu Vũ đã chấp nhận được chuyện này.
Khả năng thích ứng của hắn cực tốt.
Bằng chứng là khi một nhóm người lạ mặt đột nhiên nhảy ra nói gì đó như muốn chiêu mộ mình, Đường Lưu Vũ chỉ bất ngờ đôi chút rồi nhanh chóng đồng ý khi đối phương hứa hẹn trả giá cao.
Hắn biết thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, cái gì cũng có thể xảy ra, phải học cách chấp nhận thực tại.
Dù vậy, Đường Lưu Vũ vẫn rất tò mò với năng lực của Vân Lam:
- Ngươi nói kết nối ở đây là có ý gì?
Lần này Vân Lam chẳng buồn liếc nhìn hắn, từ chối trả lời câu hỏi có phần riêng tư.
Cố Dạ thấy vậy lập tức đỡ lời:
- Năng lực của chúng ta cụ thể thế nào ngươi sẽ được biết thông qua thực chiến.
Đường Lưu Vũ, bọn ta đã tiết lộ hết năng lực của mình, có phải ngươi cũng nên…
Đường Lưu Vũ im lặng mất vài giây, sau đó mới bất đắc dĩ đáp:
- Ta thật sự không có năng lực gì.
Cố Dạ nhíu mày, tỏ ý không thích lắm.
Bọn hắn đã nói nhiều như vậy nhưng tên này vẫn…
Tư Cẩn Ngôn cúi đầu nói thầm gì đó vào tai Cố Dạ khiến hắn có phần kinh ngạc.
Qua vài phút, hắn chợt nở nụ cười:
- Không sao, chúng ta rất nhanh sẽ rõ.
Lúc này chiếc xe cũng đã về đến căn cứ mà Cố Dạ từng nhắc tới.
Đây là một trang viên lớn được xây dựng trên cao nguyên, bốn bề đồng cỏ xanh mượt mênh mông bát ngát.
Tranh viên này có bề ngoài thiết kế theo phong cách cổ điển pha lẫn hiện đại.
Đường Lưu Vũ có thể thấy rõ những thiết bị tối tân bậc nhất mà hắn tưởng rằng chỉ có thể nhìn thấy trên mạng ở đây.
Từ vũ khí cao cấp đến cảm ứng tầm nhiệt, phản xạ sóng chấn động…cho đến những thiết bị hắn cũng chẳng biết là gì.
Một luồng ánh sáng xanh từ trong trang viên phóng ra quét qua chiếc xe để xác nhận, sau đó mở ra một cánh cửa hầm kiên cố tại khoảng sân rộng phía trước.
Xem ra những gì bên trên chỉ là bề nổi, phía dưới căn hầm bí mật này mới là nơi ẩn chứa các thiết bị tiên tiến bậc nhất.
Chiếc xe hạ xuống bãi đáp, bốn người vừa bước xuống xe thì nam nhân trung niên lập tức điều khiển nó bay lên một tầng khác.
Trí tuệ nhân tạo tích hợp trong hệ thống nơi này nhanh chóng giúp tất cả khử trùng.
Sau khi hoàn tất, một con đường tự tách ra để cả nhóm đi vào bên trong.
Trên đường đi, Đường Lưu Vũ thấy được đủ những loại vũ khí đẹp mắt được trưng bày với giới thiệu rõ ràng.
Ban đầu thì rất bình thường, nhưng sau khi đọc kỹ từng phần giới thiệu, hắn cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm.
Chỉ số công kích, chỉ số khôi phục, phần trăm sát thương gia tăng, phần trăm bỏ qua phòng ngự? Có đúng là hắn đang sống trong thế giới thực chứ không phải một trò chơi? Đường Lưu Vũ bắt đầu hoài nghi về những lời giới thiệu này.
Cuối con đường là một căn phòng lớn, bên trong bày đủ những loại thiết bị, hình chiếu lập thể chân thật đến khó tin.
Chính giữa căn phòng có một chiếc bàn lớn hình ngũ giác.
Mỗi người tự động ngồi vào vị trí, Đường Lưu Vũ do dự vài giây rồi cũng tự chọn một chỗ còn trống cho mình.
Ánh mắt hắn liên tục liếc quanh, lần đầu tiếp xúc với những công nghệ cao cấp nhất đúng là khó tránh khỏi tò mò.
Nói thế nào thì Đường Lưu Vũ cũng chỉ mới mười bảy tuổi, qua vài tháng nữa mới đến mười tám.
Ở độ tuổi của hắn, dù tư tưởng có trưởng thành đến mấy thì cũng rất khó tránh cám dỗ, nhất là với những thứ khoa học kỹ thuật như đang mở ra cả một thế giới mới này.
Cố Dạ ho nhẹ vài tiếng để mọi người tập trung vào hắn rồi nói:
- Đừng vội, sau này ngươi sẽ sinh hoạt tại đây, có thể từ từ làm quen với chúng.
Hiện tại đã có đầy đủ phương tiện hỗ trợ, ta sẽ nói rõ hơn về những thứ khi nãy.
Trước tiên ngươi hãy đặt tay lên màn hình phía trước.
Đường Lưu Vũ cúi đầu nhìn, lúc này mới đủ ý rằng chiếc bàn hình ngũ giác này được chia thành năm phần, mỗi phần có một cái màn hình tương ứng với từng vị trí ngồi.
Màn hình của cả ba tên kia đã sáng lên ngay từ lúc bọn hắn ngồi xuống, còn cái trước mặt Đường Lưu Vũ vẫn tối đen.
Nghe theo lời Cố Dạ đặt tay lên, một cảm giác tê nhẹ lướt quá lòng bàn tay, theo sau đó là âm thanh