Ba người Vân Lam, Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn chủ động tách ra bỏ chạy rất xa, mãi cho đến khi xác nhận không có truy binh đuổi theo mới tập hợp lại tại một tọa độ không gian định trước.
Bọn hắn nhanh chóng hợp nhất ba phi thuyền thành một, sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Một ngày, hai ngày…mãi cho đến hơn một tháng sau vẫn không thấy phi thuyền của Đường Lưu Vũ và Tô Đồng xuất hiện.
Với tư cách là thủ lĩnh của nhóm, dù không muốn, Cố Dạ vẫn phải đưa ra kết luận:
- Đường Lưu Vũ và Tô Đồng đã gặp chuyện bất trắc.
Tư Cẩn Ngôn do dự đáp:
- Đã qua hơn một tháng, đối phương có thể đã rời đi.
Bằng không chúng ta quay lại thử tìm kiếm?
Vân Lam bình thản hỏi:
- Xác suất bị phát hiện là bao nhiêu?
- Tám mươi phần trăm.
- Ngươi có gánh vác nổi hậu quả?
Tư Cẩn Ngôn im lặng.
Hơn ai hết, hắn biết đề nghị của mình có thể khiến cả nhóm rơi vào nguy hiểm, nhưng là…
Vân Lam nhìn qua Cố Dạ như đang đợi hắn lên tiếng.
Hiểu được ý của nàng, Cố Dạ dứt khoát nói:
- Tiếp tục kế hoạch đã định ra từ trước.
Nếu Đường Lưu Vũ và Tô Đồng còn sống, chúng ta sẽ sớm tìm thấy bọn hắn.
- Nhất định vẫn còn sống.
Vân Lam để lại câu này rồi đứng lên, quay trở lại phòng của mình.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Cố Dạ không nhịn được hỏi:
- Vân Lam nàng…
Tư Cẩn Ngôn thở dài:
- Có lẽ Lam tỷ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nàng đang tự trách bản thân vẫn chưa đủ mạnh, muốn tranh thủ thời gian trước khi đến Mộc Hà Tinh để tiếp tục luyện tập.
Cố Dạ đột nhiên có động lực:
- Vậy chúng ta cũng không thể thua kém.
Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:
- Không vội, đợi ta cài đặt xong cơ chế tự động lái và thiết lập lại trí tuệ nhân tạo là có thể tiếp tục rèn luyện và sử dụng hệ thống giả lập tập trung.
Trước tiên thảo luận một lát, Cố Dạ, ngươi có nhận được đoạn tin nhắn cuối cùng của Chu thúc thúc?
Vẻ mặt Cố Dạ trầm xuống.
Hắn đã cố để không nhắc đến vấn đề này nhưng Tư Cẩn Ngôn có vẻ không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Chu thúc thúc sẽ giả vờ gia nhập Liên Minh Bắc Vực, tạm thời sẽ được an toàn.
Nhưng Đường Lưu Vũ và Tô Đồng…
Tư Cẩn Ngôn cũng trầm giọng:
- Người truy đuổi bọn hắn là Dạ Nhân Tôn Bằng.
Ngươi đã nghe qua về hắn?
Cố Dạ vốn rất tự tin, nhưng khi nhắc đến người này thì giọng điệu cũng có phần chùng xuống:
- Hắn là siêu cấp thiên tài mới nổi lên, đứng đầu trong những Thức Tỉnh Giả sinh ra trong vòng một trăm năm đổ lại đây.
Ta sao có thể không biết?
- Ta nghe nói Tôn Bằng tối thiểu cũng đã là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, thậm chí cấp độ bảy.
- Hẳn là cấp độ sáu.
Dưới trăm tuổi đạt đến cấp độ bảy thì có hơi quá mức.
- Thiên tài chính là kẻ làm được những chuyện người thường không nghĩ đến.
Cố Dạ có chút khó chịu:
- Ngươi nhận tiền để ca ngợi kẻ địch sao?
Tư Cẩn Ngôn thở dài:
- Ta đang hi vọng ngươi có thể phủ định chuyện này.
Nếu chỉ là cấp độ sáu, biết đâu Đường Lưu Vũ vẫn có khả năng chiến thắng.
Cố Dạ hiểu Tư Cẩn Ngôn đang muốn ám chỉ điều gì.
Cấp độ bảy quả thật là một cảnh giới hoàn toàn khác.
Không chỉ ở phương diện năng lực, nó còn cho phép Thức Tỉnh Giả sở hữu thêm một loại sức mạnh đặc biệt khác, gọi là lột xác cũng không quá đáng.
- Tiếc rằng chúng ta vẫn chưa đủ đặc quyền truy cập vào phần tài liệu bí mật mà nghĩa phụ lưu lại kia.
Nếu không đã sớm có thông tin về những tên Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ như Tôn Bằng.
Tư Cẩn Ngôn lý trí đáp:
- Nghĩa phụ chính là sợ ngươi như thế này nên mới cố ý che giấu.
Chúng ta vẫn chỉ mới bắt đầu, cần phải đi từng bước vững chắc.
Ngươi lại hướng đến những kẻ dù có chạy cũng không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.
Mục tiêu quá xa vời chưa hẳn là chuyện tốt.
Cần tập trung vào những thứ trước mắt.
Cố Dạ bĩu môi xem thường:
- Chuyện này còn cần ngươi nhắc nhở?
Tư Cẩn Ngôn khẽ cười, trò chuyện với Cố Dạ khiến tâm tình của hắn buông lỏng đôi chút.
Bị tấn công, tách ra, có khả năng mất đi thành viên khiến tâm tình mọi người rất nặng nề.
Bọn hắn không trưởng thành như Vân Lam, có thể che giấu cảm xúc sau gương mặt bình thản mà cần chỗ để giải tỏa.
Dù rằng hi vọng rất mong manh, bọn hắn vẫn mong Đường Lưu Vũ và Tô Đồng vẫn