Người ta nói rằng những người phụ nữ rơi vào tình yêu sẽ mù quáng, những người phụ nữ bị mắc kẹt trong tiền bạc là chết lặng.
Cả hai Lý Mạn Ni đều có vì vậy cô ấy chính là vừa mù quáng vừa chết lặng.
Cô rõ ràng có thể cảm giác được tâm Phó Dương không ở chỗ cô, lại càng không muốn tin, cô thà tin rằng khi cô có con, Phó Dương sẽ chịu áp lực mà kết hôn với cô, sau đó cô có thể bước vào gia đình anh ta đầy tự hào và trở thành một phần trong cuộc sống của anh ta.
Trên đường cao tốc, chiếc BMW của Phó Dương đang di chuyển với tốc độ cao, Lý Mạn Ni ngồi vị trí ghế lái phụ, hai tay vẫn còn run rẩy, thật lâu sau thản nhiên nói: "Em đã đến viện kiểm tra, Phó Dương, em mang thai."
Nói xong quay qua nhìn Phó Dương, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Khóe môi Phó Dương nhẹ nhàng nhếch lên, trong mắt lộ vẻ không quan tâm: "Xác định?" Phó Dương lười biếng nói.
"Đương nhiên!" Lý Mạn Ni nóng nảy, mở túi lấy giấy xét nghiệm, bức thiết nói, "Anh xem, kết quả chỗ này, em thật sự mang thai."
"Không phải cái này." Phó Dương vẫn cho là không đúng, "Tôi là hỏi cô, xác định đứa nhỏ này là của tôi?"
Trong nháy mắt, tình cảm lý trí đều sụp đổ hoàn toàn, nước mắt rơi xuống, Lý Mạn Ni nghẹn ngào một lúc lâu không nói nên lời.
Phó Dương liếc mắt nhìn Lý Mạn Ni một chút, đột nhiên nhướng mày: "Cô không nhạy bén như Trương Thiến, sau này đừng liên lạc với tôi nữa." sau đó lấy ra một cái thẻ ngân hàng và ném nó lên đùi Lý Mạn Ni, "Tiền bên trong là để phẫu thuật."
Lý Mạn Ni nắm chặt tấm thẻ kia, cố nén cảm xúc, run rẩy nói: "Đứa nhỏ này thật sự, là của anh."
"Mạn Ni." Phó Dương xuống cao tốc, dừng xe bên cạnh, nhìn cô, thái độ kiên định, "Đừng nói với tô rằng cô cũng giống những người phụ nữ kia, nghĩ rằng mang thai liền có thể gả vào hào môn, ngu xuẩn, tôi sẽ không cưới một người phụ nữ không xứng, gia đình tôi lại càng không đồng ý.
Đừng có mơ mộng về những cái như lọ lem trong phim ảnh kia, xuống xe đi."
"Xuống xe?" Lý Mạn Ni không thể tin vào tai mình, "Phó Dương.."
"Ngoan." Phó Dương mở xe, hôn lên trán Lý Mạn Ni dịu dàng nói những lời khiến người ta cảm động, "Vào bệnh viện làm phẫu thuật, sau này cần dùng tiền, gọi cho tôi."
Nước mắt mơ hồ hai mắt, Lý mạn Ni đã hoàn toàn không nhìn rõ người trước mặt, trong tay cô nắm chặt thẻ ngân hàng kia.
Cô hít sâu một hơi, đặt thẻ lên tay Phó Dương rồi lảo đảo xuống xe, ngơ ngác nghe tiếng cửa xe đóng lại.
Phó Dương không có an ủi, không có thương hại, cái loại khí tức vô tình này còn lưu lại trong lòng Lý Mạn Ni, cô run rẩy ngã xuống đất khóc từ nức nở nhẹ nhàng đến thành gào thét càn rỡ.
Tình yêu đã mất, giấc mộng giàu sang cũng tan vỡ, may mắn cô vẫn còn tình bạn.
Lý Mạn Ni vốn đã chuẩn bị tốt tính toán nhào vào ngực chị em khóc rống, nhưng khi Tiểu Vũ đi về phía cô, lại cố nén nước mắt.
Tiểu Vũ cũng rất mạnh dội một gáo nước lạnh vào Lý Mạn Ni, cô nói: "Đi thôi, đến bệnh viện."
Tiểu Vũ đã mượn xe của Simon trước tiên chạy tới.
Lý Mạn Ni đã ngồi quen BMW nhìn thấy sulli, không tự chủ nói một câu: "Sao lại là sulli?"
Tiểu Vũ kéo Lý Mạn Ni lên xe, bất đắc dĩ thở dài tự mình nói với Lý Mạn Ni nghe không hiểu lắm: "Từ trong BMW đi ra, cậu vẫn là cậu."
Simon ngồi ở ghế lái nhìn Tiểu Vũ và Lý Mạn Ni từ gương chiếu hậu, cười ha hả thì thầm: "Tiếng Trung quá sâu sắc."
Lúc này Lý Mạn Ni mới đánh giá Simon, sau đó nói với Tiểu Vũ: "Người ngoại quốc?"
"Đi bệnh viện." Tiểu Vũ dùng ba chữ khiến ba người lâm vào trầm mặc.
Simon mở radio lên vừa vặn đang phát tình ca của Lương Tĩnh Như, Lý Mạn Ni dựa đầu vào cửa sổ, hai tay sờ bụng, không nhìn ra là không nỡ, vẫn là thất vọng nhiều.
"Hắn không sai." Tiểu Vũ nghịch điện thoại di động vừa nói chuyện như đang lẩm bẩm.
"Tớ biết." Lý Mạn Ni chạm vào bụng mình và nói, "đứa trẻ vô tội, tớ biết."
"Không phải đứa nhỏ." Tiểu Vũ ôm điện thoại di động, bình tĩnh nhìn Lý Mạn Ni, nói "Là cha của đứa bé."
Lý Mạn Ni dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Tiểu Vũ, Simon cũng từ gương chiếu hậu nhìn cô, Tiểu Vũ hung tợn nhìn anh liền tiếp tục ngoan ngoãn lái xe, Tiểu Vũ dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Đeo tai nghe lên nghe nhạc của anh đi"
Simon nhếch miệng, từ trong túi lấy ra MP4, ngoan ngoãn đeo tai nghe lên, còn hướng về Tiểu Vũ làm dáng "Ok".
Lý Mạn Ni ngồi bên cạnh choáng váng, khuynh hướng thích bị ngược của tên ngoại quốc này quá nghiêm trọng đi.
Tiểu Vũ nhìn thẳng vào mắt Lý Mạn Ni, không chút lưu tình nhìn thấu cả nội tâm của cô ấy: "Mạn Ni, tất cả những gì cậu làm đều là vì chính mình, nếu cậu thành công chúng tớ sẽ chúc phúc cho cậu ghen tị với cậu, nhưng giờ cậu thất bại, vì vậy không thể đổ lỗi cho một người đàn ông vô trách nhiệm, cậu đã cho anh ta một cơ hội để vô trách nhiệm.
Nếu cậu không muốn bị tổn thương cậu nên chịu trách nhiệm với bản thân trước, không ai kiếm tiền cho cậu, bmw càng không thể cho cậu tương lai."
Tiểu Vũ nói đến đây, nắm chặt tay Lý Mạn Ni: "Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừm." Lý Mạn Ni nặng nề gật đầu, nhưng cô không biết vì cái gì mà ở trước mặt Tiểu Vũ cô chính là khóc không nổi, cũng không nổi yếu đuối.
Xe của Simon cuối cùng cũng dừng ở bệnh viện, hắn muốn đi theo lại bị Tiểu Vũ ngăn cản, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong xe.
Lý Mạn Ni hít một hơi thật sâu, mở cửa xuống xe.
Ánh mặt trời va vào cô không mở mắt được, Tiểu Vũ nắm lấy tay cô, cùng cô tiến vào bệnh viện.
Thời điểm chờ đăng kí, Lý Mạn Ni rốt cục sụp đổ, run rẩy muốn thoát khỏi tay Tiểu Vũ, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không sợ hãi, nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng cô cuối cùng cũng hiểu mình nhỏ nhen như thế nào.
Lý Mạn Ni run rẩy nói với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, tớ không muốn ở lại đây.."
"Cậu có muốn sinh đứa bé không?" Tiểu Vũ không lưu tình kéo cô trở về hiện thực, "Cậu phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của mình, chứ không phải để con cái gánh chịu, Mạn Ni cậu không thể ích kỉ như vậy."
Tiểu Vũ này, vô luận lúc nào cũng lí trí như vậy, lí trí làm cho người ta cảm giác không thấy được tình cảm của cô, hình như cô có thể vĩnh viễn lạnh nhạt, chuyện xung quanh hầu như sẽ không làm cô thương tâm hay cao hứng..
Lâm Huyền Nguyên sáng sớm mí mắt liền nhảy không ngừng, cô đang lo lắng phát sinh chuyện xấu, Thành Tây đã bị Lục Minh Chí gọi ra ngoài, cho nên Lâm Huyền Nguyên cảm giác đây là lành ít dữ nhiều.
Thành Tây còn chưa trở về, cô đã nhận được tin nhắn của Lý Mạn Ni, hiện tại đang cùng Tiểu Vũ đến bệnh viện, không cần lo lắng.
Chậc chậc, nói thật rất tốt, không cần lo lắng, cái này còn không cần lo lắng sao?
Thu dọn một chút liền vội vàng chạy đến bệnh viện, chờ đến khi Lâm Huyền Nguyên tới, Lý Mạn Ni đã lên bàn mổ.
Tiểu Vũ cùng một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi bên ngoài đàm luận cái gì đó, sau đó người phụ nữ kia đưa cho Tiểu Vũ thẻ ngân hàng sau đó rời đi.
Lâm Huyền Nguyên cùng người phụ nữ đó lướt qua, ngửi được một cỗ mùi nước hoa rất nồng.
Khong đợi Lâm Huyền Nguyên hỏi, Tiểu Vũ đã mở miệng trước, "Người kia chính là Trương Thiến, tình nhân của Phó Dương, Mạn Ni chính là cướp Phó Dương từ cô ta."
"A?" Lâm huyền Nguyên trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói, "Cô ta tới đây làm gì? Xem kịch?"
"Đưa tiền." Tiểu Vũ lắc lắc thẻ ngân hàng trên tay, "Phó Dương cho Mạn Ni."
Lâm Huyền Nguyên hoàn toàn không rõ, rối rắm hỏi: "Vậy hắn rốt cuộc là người tốt hay xấu?"
"Ai? Trương Thiến hay Phó Dương?"
"Bao gồm tất cả."
Tiểu Vũ dựa vào tường, nhẹ nhàng cười một chút, nói: "Trương Thiến cũng chỉ là một người phụ nữ lạc đường mà thôi, cô ấy từng giống Mạn Ni, có bạn bè có ước mơ có nguyên tắc, chẳng qua một bước đi lầm, muốn trở về cũng khó." Tiểu Vũ đem thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Huyền Nguyên, "Về phần Phó Dương, tớ chỉ có thể nói, hắn vẫn được coi là đàn ông, ít ra còn dùng tiền để bồi thường lỗi lầm của mình."
Lâm Huyền Nguyên đi theo Tiểu Vũ tựa vào tường, ánh mắt mê man nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ, tớ vẫn cảm thấy mình giống như nhân vật sống trong phim thần tượng, cậu biết không? Tớ cho rằng Thành Tây cùng Lục Minh Chí sẽ cùng nhau phấn đấu trở thành đôi tình nhân khiến người khác ganh tị, tớ cho rằng Mạn Ni sẽ gả được cho người giàu có, và cậu sẽ cùng Hoshino Simon hay Vương Tiểu Vũ diễn một hồi lam sắc sinh tử luyến ái, nhưng hiện tại mọi thứ liền khác với những