Buổi sáng sớm, hay đúng hơn là sáng sớm của những cô gái, kim đồng hồ chỉ phía 9 giờ, ba cô gái trong phòng như nhân vật trong truyện cổ tích- Người đẹp ngủ trong rừng.
"Lâm Huyền Nguyên! Lâm Huyền Nguyên!" Bác gái bên ngoài vừa gọi vừa hung hăng đập cửa phòng ngủ.
"Chuyện gì vậy?" Lâm huyền Nguyên dụi mắt, chỉ mặc nội y đứng lên mở cửa.
"Ôi ôi." Bác gái trong phòng truyền thông che mắt lại, "Tôi nói mấy cô gái các cô, cũng phải chú ý hình tượng một chút nha, không thể bởi vì không có đàn ông mà làm càn a.."
"Oa!" Lâm Huyền Nguyên ngáp một cái, lười biếng gật đầu rồi xử lý.
"Ài" Bác gái bất đắc dĩ lắc đầu, từ bên cạnh kéo ra cái túi lớn, "Đây là chuyển phát nhanh của cô, tôi nhận giúp."
"Chuyển phát nhanh?" Lâm Huyền Nguyên nhìn lướt qua cái túi lớn màu đỏ buộc nơ, trong lúc bất chợt tinh thần lên cao, "Chẳng lẽ là Tử Bất Ngữ? Cám ơn, cám ơn tỷ tỷ--" cảm tạ trời đất rồi kéo cái túi trở vào phòng.
Bác gái hiển nhiên bị câu tỷ tỷ kia của cô gọi đến tâm hoa nộ phóng, ngâm nga một khúc hát cực kì não tàn xuống dưới lầu.
Trong phòng, Lâm Huyền Nguyên nhanh chóng mở cái túi ra, Thành Tây cùng Lý Mạn Ni từ trong chăn lộ ra con mắt nhìn cô.
Trong túi chứa bảy cái hộp, mỗi cái hộp một màu khác nhau, ngoài cùng túi dùng kim khâu một cái túi nhỏ, bên trong đựng một phong thư hồng nhạt, Thành Tây một phen túm lấy phong thư kia mở ra, bắt đầu sinh động niệm lại: "Nguyên Nguyên, đây là lễ vật bảy màu anh tặng em, bảy hộp này là màu cầu vồng, đại biểu cho trái tim anh đối với em, Nguyên Nguyên, anh yêu em--- Tử Bất Ngữ."
Thành Tây niệm lại xong, rùng mình một cái rồi ném phong thư trên tay, "Tê dại, chịu không nổi."
Lý Mạn Ni ngược lại càng quan tâm đồ đạc trong hộp, bắt đầu mở hộp, hộp đầu tiên chứa một chiếc nhẫn, bao bì rất hoa lệ, ánh mắt Lý Mạn Ni lập tức phát sáng vội lấy nhẫn ra giám định, nhìn nửa ngày sau, không nói gì bắt đầu mở hộp thứ hai.
Trong hộp thứ hai có một quyển "Bút chì màu tiểu tân", Lý Mạn Ni hơi nhíu mày, mà nhân vật chính Lâm Huyền Nguyên lúc này đã quên tất cả, đeo nhẫn ôm cuốn "Bút chì màu tiểu tân", run rẩy mử hộp thứ ba.
Trường Giang 7 công tử, DVD cừu vui vẻ và sói xám, Sô cô la một túi, kẹp tóc màu hồng, đèn bàn.
Đối mặt với nội dung của các hộp, Lý Mạn Ni cau mày kết luận: "Kết luận cuối cùng, các món quà vẫn chưa đắt tiền."
"Cậu thì biết cái gì!" Lý Mạn Ni ôm đống lễ vật như ôm con mà tranh đấu, "Tình yêu không phải dùng tiền mà đo lường được."
"Ngay cả tiền cũng không nỡ cho cậu tiêu thì làm sao có thể là tình yêu." Lý Mạn Ni xé sô cô la của Lâm Huyền Nguyên ra, nói: "Hắn lái sonataga đi, có tiền mua xe mà không có tiền mua quà tốt một chút sao? Những thứ này không quá 200 tệ! Nguyên Nguyên, cậu phải giữ mình, đừng vì những thứ không tới 200 tệ mà trả giá toàn bộ." Lý Mạn Ni ý vị thâm trường nhìn Lâm Huyền Nguyên, "Dù sao, cậu còn lần đầu tiên, cái này không chỉ 200 tệ đâu.."
"Xấu xa!" Lâm Huyền Nguyên đỏ mặt dậm chân một cái, hiển nhiên bị Lý Mạn Ni làm tức giận, cô ném lễ vật xuống, cầm đồ đi vệ sinh cá nhân, nói "Tư tưởng của cậu quá dơ bẩn, chờ xem tình yêu đích thực của chúng tôi đi!"
"Cậu vẫn nên hỏi tên hắn trước đi." Thành Tây từ chỗ Lý Mạn Ni lấy một khối sô cô la bỏ vào miệng, nhai hai cái liền chán ghét phun ra, cau mày nói, "Sao lại ngọt như vậy, toàn đường tinh luyện đi!"
Lý Mạn Ni nghe được những lời này của Thành Tây, động tác vốn đang nhét kẹo vào miệng dừng lại, nhìn Thành Tây nói: "Tớ cảm thấy mấy thứ này chưa tới 100 tệ, cuốn sách kia, còn có cuốn Trường Giang 7 kia, là bản sao miễn phí, cái đĩa DVD kia là lậu đi, cậu so với tớ rõ ràng, chiếc nhẫn kia rõ mười đồng có thể mua một đống."
"Làm sao cậu biết 10 tệ có thể mua một đống?" Thành tây hỏi.
Lý Mạn Ni chỉ vào nhà vệ sinh nói: "Người kia đeo nhẫn đi rửa mặt đi, buổi sáng dính nước, buổi chiều phải rỉ rét."
"Oa a!" Thành Tây bội phục nhìn Lý Mạn Ni, "Trước kia hắn cậu mua toàn loại nhẫn sáng dính nước chiều rỉ rét, nếu không sao có thể rõ ràng vậy."
Lý Mạn Ni mặt trắng bệch nhìn Thành Tây một cái nói: "Chờ đi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tớ phỏng đoán, ma trảo của Tử Bất Ngữ sẽ sớm vươn về phía Nguyên Nguyên."
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Huyền Nguyên vang lên, Thành Tây nhìn qua điện thoại, lắc đầu thở dài, "ma trảo của Tử Bất Ngữ chưa tới, ma trảo Nhân Tri đã tới."
Lý Mạn Ni vừa biết Nhân Tri gọi tới vội vàng chui vào chăn, bịt tai: "Tớ không biết, cái gì cũng không biết."
"Tớ cũng vậy."
"Rầm" Lâm Huyền Nguyên một cước đá cửa, cầm khắn mặt vừa lau vừa đi ra tức giận nói: "Điện thoại reo các cậu cũng không nhận giùm được a! Súc sinh, không.." Lâm Huyền Nguyên cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, nháy mắt hiểu được nguyên nhân hai người kia không nhận điện thoại.
Lâm Huyền Nguyên đột nhiên hát thần khúc "Khó chịu"
"..."
"Cái quái gì vậy?Thành Tây lộ đầu ra kháng nghị," cậu hát không thấy buồn nôn sao! "
Lâm Huyền Nguyên cầm điện thoại đang reo vươn tới trước mặt Thành Tây:" chỉ có bài hát này mới biểu đạt tâm tình bây giờ của tớ, bằng không cậu nhận đi.
"
Thành Tây rất thức thời rụt đầu trở về, một bên còn không quên nhỏ giọng lắp bắp:" Cậu bất mãn với xã hội cũng không nên trả thù người ta nha, tơ còn chưa gả ra ngoài đâu..
"
Lâm Huyền Nguyên đã ý thức mình không cách nào trốn thoát vì thế đành phải nhận điện thoại, thanh âm của Nhân Tri không có chút sức sống:" này, Lâm Huyền Nguyên.
"
" Nhân, Nhân tri.
"Lâm Huyền Nguyên nghe được âm thanh của hắn, có thể tưởng tượng được bộ dáng râu ria của hắn với vẻ mặt suy sụp, không biết Tiểu Vũ đã đả kích hắn như thế nào mới làm hắn thành bộ dáng đức hạnh này," Anh, anh không sao chứ, Tiểu Vũ, cô ấy..
"
" Vì cô ấy, tôi và Trương Bội Từ chia tay.
"Giọng Nhân Tri có chút nghẹn ngào," Lần đầu tiên tôi thấy một cô gái khóc thương tâm đến vậy..
"Nhân tri sau đó không nói tiếp, như ở đầu bên kia đã khóc không thành tiếng.
" Anh là đàn ông.
"Lâm Huyền Nguyên ở bên này giơ ngón cái lên," Anh không thể đối tốt với Trương Bội Từ nên buông cô ấy ra, trong lòng anh là Tiểu Vũ, đừng đi tổn thương người khác nữa.
"
" Lâm Huyền Nguyên, Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ, tôi cứ nghĩ như vậy cùng Trương Bội Từ cùng một chỗ, cô ấy..
"Nhân tri có chút khó mở miệng," Tôi thật sự có lỗi với cô ấy.
"
Lâm Huyền nguyên hiểu được ý tứ của Nhân Tri, ở bên này kinh ngạc há miệng, cô nhấc chắn của Lý Mạn Ni lên, chỉ chỉ điện thoại, ý bảo Lý Mạn Ni cùng Nhân tri nói chuyện:" Anh, hai người cùng một chỗ bao lâu rồi? "
" Không tới mấy ngày.
"Thanh âm Nhân Tri trầm thấp, trong giọng nói đều là áy náy," Tôi là súc sinh! "
" Anh có yêu cô ấy không? "Lâm Huyền Nguyên cẩn thận hỏi, Lý Mạn Ni bên cạnh buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nhân Tri trầm mặc một hồi, nói:" Tôi, yêu Tiểu Vũ.
"
Lâm Huyền Nguyên thở dài lắc đầu, khuyên nhủ:" Nhân Tri, kì thật mỗi cô gái đều gặp một người sau đó sẽ trưởng thành, anh rất vinh hạnh là người làm Trương Bội Từ trưởng thành, hành vi của anh sẽ tạo thành ảnh hưởng rất sâu đối với cô ấy, ừm..
tôi không để anh bên cạnh cô ấy bởi vì anh không hề yêu cô ấy, không có trách nhiệm với cô ấy nhưng ít nhất nên đi khuyên nàng đi ra từ bóng tối mới