2 h30’ pm
Mọi vật đag yên giấc.Thứ mà ta nhìn thấy bây giờ chỉ là một màu đen,ko có chút ánh sáng.
Lộp cộp lộp cộp…
Tiếng guốc của ai đó bước vào ngày một rõ ràng hơn.Ánh đèn đc tự động bật lên.Cô gái bước vào.Cô gái nhìn quanh căn phòng và ngạc nhiên:
-Đây…đây ko phải phòng tập s?Tại sao mình lại ở đây?
Sau đó cô lại im lặng.Ko gian trở về vs sự yên tĩnh,chỉ còn nghe thấy tiếng guốc cao gót của cô gái đag tiến về phía chiếc gương lớn.Cô dừng lại nhìn thật kĩ mình trong gương.Cô ns:
-Mày là một đồ tồi.
Ko ai khác đó là nó.Nó nhếch môi để tạo thành một nụ cười nửa miệng.Trong nụ cười đó chứa cả sự khinh bỉ,ân hận và bi thương.Chính nó cx khinh thường chính mình:
-Còn ns là bạn sao.Lúc cô ấy cần thì mày ở đâu?Lúc cô ấy mệt mỏi thì mày đag làm j hả?Lúc cô ấy can ngăn mày thì tại sao mày lại tin lời của cô ấy chứ?Chỉ cần sớm hơn 1s thôi.Mội giây thôi.Vậy thì tại sao chứ.
Sau đó nó thần người ra.Ko ns 1 lời,chỉ nhìn mình trong gương lớn.Bỗng nó nghe thấy tiếng giọt nc chảy,theo phản xạ nó nhìn xuống thì nhận ra đó là máu.Nó có đôi chút hoảng sợ.Nhưng nó đã cố chấn an mình và nhìn lại vào gương coi như chưa có chuyện j xảy ra và nó cx chưa nhìn thấy j.
Nhưng vừa nhìn vào gương nó liền giật mình ngã xuống đất.Nó tụt lùi lại phía sau vài bước.Tronbg gương một cô gái máu me dính đầy người.Cô gái mặc một chiếc váy màu trắng dài qua đầu gối một chút.Chiếc váy của cô đã bị nhuộm đỏ gần hết bởi máu.Mặt mày đầy nx vết xước còn rớm máu.Từ khóe môi một dòng máu đỏ chảy ra.Tóc tai bê bết dính đầy máu chảy từng giọt từng giọt xuống đôi vai gầy của cô.Cô nhìn nó trong ánh mắt chứa đầy sự bi thương nhưng cx ko kém phần lạnh lẽo.Nc mắt cô chảy ra nhưng nó ko phairmauf trắng tinh khiết mà là màu máu đỏ tươi.(Sao cái j cx là máu đỏ vật=_=).Nó bắt đầu nhìn nhận cô gái trong gương.Gương mặt ấy,đôi mắt ấy,ko thể nào sai đc.Nc mắt nó bắt đầu lã chã rơi.Nc mắt này ko còn chứa một chút sợ hãi mà nó chứa chồng chất sự tội lỗi.Nó ns trong tiếng nấc nghẹn ngào:
-Là cậu phải ko Lugi?
Dó chính xác là cô bạ thân Lugi đã mất của nó.Người mà nó luôn cảm thấy tội lỗi.Cô gật đầu.Nó ns tiếp:
-Tôi nhớ cậu lắm cậu có biết ko.Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ…hức…Hãy trả lời cho tớ tại sao đi…hức…một câu trả lời thích đáng.
-Tôi…Tìm giúp tôi.-Tuy nc mắt của cô vẫn roi ư nhưng giọng ns của cô thùi lại