Chàng trai cao lớn này là người làng Hibbis, tên Stark, là bạn thời thơ ấu của Maria và Margaret.
Stark nhìn thấy đôi chị em, ngại ngùng gãi gãi mái tóc ngắn ngủn thô cứng, khuôn mặt ngăm đen nhuộm chút ửng đỏ, cúi đầu kêu một tiếng. Anh chàng thẹn thùng hàm hậu này là con trai trưởng làng Smith, cũng giống như mọi người là giáo đồ thành kính, cha anh thường xuyên dẫn anh theo vào những ngày thường, lên núi giúp đỡ các nữ tu sĩ yếu sức lặn xuống nước, chặt củi, làm chút việc vặt vãnh khác, tất cả mọi người rất thích anh. Khi còn bé, hai cô gái tu sĩ thường xuyên chơi với anh, tuy rằng sau khi lớn lên trai gái không thể thân thiết như vậy nữa nhưng bọn họ vẫn cãi nhau ầm ĩ như khi còn bé.
Stark trêu chọc: "Có phải Margaret lại ngủ quên đúng không, ngày quan trọng vậy còn dậy muộn....".
Còn chưa nói xong, Margaret giơ tay đánh nhẹ lên cánh tay anh chàng, tức giận nói: "Mình không có, rõ ràng là không thấy bóng dáng Maria đâu nên mình đi tìm bạn ấy lúc lâu mà!" Nói xong lại đánh thêm vài cái, Stark vừa kêu úi da vừa cười giả bộ trốn Margaret còn Maria bất đắc dĩ cười xem hai người đùa giỡn, đây là cảnh tượng bộ ba bạn bè thân thiết thấy quen rồi, Stark luôn luôn trêu chọc Margaret mà cô nàng cũng túc giận đuổi theo đánh còn Maria bất đắc dĩ cười làm người hoà giải, từ khi còn bé tình cảm ba người chưa bao giờ thay đổi.
Khi tất cả mọi người cười hòa ái nhìn ba người đùa giỡn thì nữ tu sĩ Helen đã đi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ngoài nhìn thấy nữ tu sĩ Helen là một người phụ nữ nghiêm túc thậm chí có hơi bao thủ, bà đã ngoài 40 tuổi, nếp nhăn đường pháp lệnh hằn thật sâu trên khuôn mặt, từng đường nét chưa bao giờ dịu dàng khiến cho ai nhìn thấy bà cũng câu nệ. Mặc dù như thế, bà cũng không phải là một người xấu tính, kỳ quái. Maria biết, mẹ Helen không biết biểu đạt tình cảm, nàng có thể cảm giác được trái tim dịu dàng dưới bề ngoài lạnh lùng, nữ tu sĩ Helen kiên nhẫn đối xử với mỗi người như con mình, chẳng qua lúc bà biểu đạt quan tâm, giọng điệu càng như la rầy nhiều hơn.
Quả nhiên hai người đùa giỡn nhìn thấy mẹ Helen, tất cả đều đứng nghiêm chờ nghe mẹ răn dạy. Mấy dân làng khác cũng ngừng cười, cung kính làm lễ với bà rồi đi vào nhà thờ.
Maria cũng đứng ở bên cạnh, nhìn đầu hai người cúi thấp đến mức chóp mũi sát trước ngực, khóe miệng cố gắng nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nghe mẹ Helen răn dạy.
Nữ tu sĩ Helen vô cùng yêu thương ba đứa nhỏ, tuy thường xuyên răn dạy bọn họ nghịch ngợm nhưng sau đấy sẽ làm bánh Scone ăn ngon cho bọn họ. Nhưng hôm nay không giống mọi khi, sau khi răn dạy xong, sắc mặt bà vẫn nghiêm khắc. Maria lén nhìn góc mặt bà, hôm nay tâm trạng mẹ có vẻ không được tốt cho lắm, chẳng lẽ bởi vì ở đây tất cả mọi người tề tụ mà vẫn giống như trẻ con hơi ồn ào quá trớn?
Maria đang nghĩ ngợi, đột nhiên mẹ Helen kêu một tiếng: "Maria, con đi trước chuẩn bị việc làm lễ đi, mẹ có lời muốn nói riêng với Margaret và Stark", nghe mẹ dặn dò xong, ánh mắt nàng an ủi hai người rồi xoay người đi vào trong nhà thờ.
Xem ra mẹ muốn hoàn toàn bỏ đi thói quen xấu thích trêu đùa của hai người, vừa mới nghĩ phải nói chuyện nghiêm túc với bọn họ, Maria thở dài một hơi, hy vọng mẹ đừng nghiêm khắc quá, nếu không đêm nay mình lại phải an ủi Margaret khóc sướt mướt hoài mất.
Lúc mới bắt đầu làm lễ, nữ tu sĩ Helen lạnh lùng đi vào nhà thờ, cũng không thấy bóng dáng Margaret và Stark đâu, sợ là hai người đều bị trách cứ quá hung nên trốn ở một bên an ủi lẫn nhau. Hiện tại Maria đành chuyên tâm làm lễ, chờ sau khi kết thúc lại đi tìm bọn họ, nhất là Margaret, chắc chắn cô bạn trốn vào nơi nào đó tủi thân khóc rồi.
Sau khi tiễn bước dân làng, mọi người cùng nhau dọn dẹp lại nhà thờ sau việc làm lễ, sắp xếp lại sách, chà lau ghế dài và sàn nhà, cho dù dân làng rất tôn trọng nhà thờ sẽ không làm bẩn bất cứ đâu nhưng nữ tu sĩ Helen yêu thích sạch sẽ, vẫn quyết định ra quy tắc cần dọn dẹp.
Maria giội nước bẩn ra sân sau, đang chuẩn bị đi tìm Margaret cùng đi ăn cơm chiều mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, đột nhiên nhớ ra mình