Edit + Beta: Vịt
Tiết thanh minh xin nghỉ dài hạn, Lãnh Tấn trước khi nghỉ bàn giao xong cho mấy bác sĩ chủ trị, trừ khi thật sự không tìm được chủ nhiệm khác, bằng không đừng gọi điện gọi hắn về bệnh viện.
Ngày sinh dự tính của Hà Vũ Bạch sau tiết thanh minh, hắn phải tùy thời chuẩn bị làm cha.
"Chủ nhiệm anh yên tâm, em trực ban nhất định không tìm anh, anh nghĩ xem, em đã không xử lí được, gọi anh đến cũng vô dụng."
Diêu Tân Vũ vừa khoác lác xong bị Lãnh Tấn đánh vào đầu.
Cậu ta ôm đầu cau mày, bán thảm với Hà Vũ Bạch: "Bác sĩ Hà, chủ nhiệm Lãnh đánh tôi ngu rồi, cậu cũng không quan tâm?"
Hà Vũ Bạch nhún vai, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Diêu Tân Vũ gần đây là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, nói chuyện càng ngày càng phiêu.
Đầu Tết âm đăng kí kết hôn, trước cuối năm làm cha, mỗi ngày trên mặt rạng rỡ sáng láng như bôi hai cân mỡ heo.
Từ Diễm đi ngang qua sau lưng Diêu Tân Vũ, cũng giơ tay lên đập cậu ta một cái, sau đó cười híp mắt nói với Hà Vũ Bạch: "Bác sĩ Hà, bệnh án mấy giường của cậu tôi xem hết rồi, không có vấn đề gì cả, yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Cám ơn, làm phiền chị rồi." Hà Vũ Bạch vừa thu dọn đồ trên bàn làm việc vừa cảm ơn cô nàng.
Nhìn quanh phòng làm việc khu 1, chỉ thấy Từ Diễm đáng tin nhất.
Trước khi nghỉ đẻ bàn giao công việc cho cô nàng, Hà Vũ Bạch cực kì yên tâm.
Tài liệu công việc không cần mang đi, đồ cá nhân dọn vào ngăn kéo miễn cho bám bụi, đồ ăn vặt không thể để lâu đóng gói toàn bộ mang về nhà.
Thu dọn tất cả xong, Hà Vũ Bạch nhìn mặt bàn sạch sẽ, khẽ thở dài.
Bàn làm việc này chịu tải hơn một ngàn kí ức cả ngày lẫn đêm, mặc dù qua một thời gian ngắn vẫn sẽ trở lại, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
"Tiểu Bạch, dọn xong chưa?" Lãnh Tấn thay quần áo đi từ phòng làm việc ra, đi tới bên cạnh cậu, "Mấy cái kia cần cầm đi?"
Hà Vũ Bạch chỉ chỉ ba lô đặt trên ghế.
Lãnh Tấn cầm lên áng chừng, cười hỏi: "Cái này nhét hai cục tạ à?"
Hà Vũ Bạch xòe đầu ngón tay cho hắn xem: "4 hộp nước ống bổ sung sắt, còn có tổ yến cho chú Tiền, hai thùng sữa bột cầm cho cha nuôi, một đống nước bổ sung nguyên tố vi lượng cho cha."
"Em không uống à?" Lãnh Tấn ngạc nhiên, "Thả nào trước đó đo cân nặng, ba nói Tiểu Tiểu Bạch cùng lắm 5 cân rưỡi."
Từ Diễm ở bên cạnh nói tiếp: "Bé một chút dễ sinh, đừng so với Đăng Thảo nhà tôi nặng đến 7 cân, cuối cùng phải dùng forceps gắp ra ngoài, để lại vết rách trên mặt."
Nguyễn Tư Bình hừ nhẹ một tiếng: "Ai bảo cô không sinh ở sản khoa Đại Chính, bệnh viện trong hệ thống nội bộ của mình không cần, lại đến tư nhân nước ngoài."
"Đó là bạn tôi mở, cứ gọi tôi đến chỗ đó sinh, tôi không có cách nào vặn lại bọn họ." Từ Diễm bĩu môi, "Anh không biết hộ sĩ người da đen chăm sóc tôi to cỡ nào đâu, đựng anh với Diêu Diêu cũng thừa."
Vừa nói, cô nàng khoa tay múa chân, kích cỡ một cái bàn làm việc 1m2.
Hà Vũ Bạch bị chọc cười, vịn vai Lãnh Tấn, người run rẩy.
"Ô hô! Vậy cô ta đi lọt cửa phòng bệnh không?" Nguyễn Tư Bình há to miệng.
Từ Diễm trợn mắt trắng: "Phòng bệnh của người ta làm cửa cảm ứng giống siêu thị, rất rộng."
"Ừ, phải rộng, nếu không vào phòng thay thuốc còn phải phá cửa trước."
Lãnh Tấn trêu Hà Vũ Bạch đến cười chảy nước mắt.
"Anh phát hiện em gần đây cười cực kì nhẹ nhàng."
Lúc chờ đèn đỏ, Lãnh Tấn nghiêng đầu nhìn về phía Hà Vũ Bạch.
Ngoại trừ mịn màng hơn trước chút, Hà Vũ Bạch có thể nói gần như không thay đổi gì.
Cái này càng giữ vững lòng tin của Lãnh Tấn — Chắc chắn là con gái.
Nhìn An Hưng mang thai Thông Bảo, Từ Diễm mang thai Đăng Thảo — Hai đứa này đều là con trai — Trên mặt mọc đầy mụn, còn nổi nốt.
Lại nhìn Hà Vũ Bạch, da mịn màng, trắng hồng, nhìn đã muốn gặm một miếng.
"Em cũng không biết làm sao lại như vậy, chỉ là tâm trạng rất tốt." Hà Vũ Bạch nghiêng đầu, "Cũng có thể là hồi hộp? Sắp gặp Tiểu Tiểu Bạch rồi, nhưng em không xác định được mình có phải người cha tốt không."
Lãnh Tấn cầm tay cậu, dịu dàng an ủi: "Có anh ở đây, đừng lo lắng.
Hồi Tiểu Nghị vừa sinh ra yếu như vậy, còn không phải nuôi rất khỏe mạnh."
Hà Vũ Bạch gật gật đầu, lại nói: "Đúng rồi, hay là mai hai bọn mình đi tảo mộ đi, coi như đi dạo."
"Đi về phải lái xe 3 tiếng, ngồi lâu như vậy, anh sợ em mệt." Lãnh Tấn không đồng ý.
Hà Vũ Bạch mím môi: "Mệt thì em nằm ghế sau được, chủ yếu đã lâu không đi thăm ông ngoại, em muốn dẫn Tiểu Tiểu Bạch đi thăm ông."
Mộ gia tộc Lãnh gia và Tề gia quây cùng một đỉnh núi, cũng là nơi 20 năm trước, Lãnh Tấn và Hà Vũ Bạch lần đầu gặp mặt.
Nhưng địa điểm gặp nhau lần đầu là mộ, suy nghĩ kĩ, hình như không lãng mạn lắm.
Lãnh Tấn nghĩ một lát nói: "Ba không phải nói ngày kia đến mộ sao? Không thì em đi cùng bọn họ.
Thật sự xảy ra vấn đề gì, có ba ở đó, không cần lo lắng."
"Ông ấy không dẫn theo em đâu." Hà Vũ Bạch phòng quai hàm.
"À, cho nên em làm nũng với anh hả?"
"Ít dọa em đi, em cũng không phải không biết lái xe."
"Được rồi, sợ em rồi.
Vậy mai dậy sớm, sợ trên núi kẹt xe, lát dắt con Thìa đi dạo xong rồi đi ngủ đi."
"Vâng."
Hà Vũ Bạch vui vẻ sờ sờ Tiểu Tiểu Bạch lăn qua lăn lại — Hey, nhóc con, mai dẫn con đi gặp cụ nhé, phải ngoan.
Nói là phải dậy sớm, nhưng ban đêm Hà Vũ Bạch ngồi ngủ, ngủ không sâu, sáng sớm rời giường rất tốn sức.
Lãnh Tấn nhìn cậu thân với cái gối hơn thân với mình, liền nói không dẫn cậu đi nữa, thành công uy hiếp đánh thức đối phương.
(Đứa nào re-up là chó)
Người đi tảo mộ không nhiều lắm, nhưng ra ngoài chơi xuân không ít.
Trạm thu phí cao tốc chỉ có 4 làn thu phí, kết quả kẹt 8 làn xe.
Hà Vũ Bạch nằm nghiêng trên ghế sau ngủ bù, tỉnh ngủ nhìn đồng hồ đã sắp 10 giờ, chuyến đi nửa tiếng lái 3 tiếng vẫn chưa tới.
Cậu bóc quýt, đưa cho Lãnh Tấn.
Lãnh Tấn nghiêng đầu ăn mấy múi, vừa nhai vừa hỏi: "Em đói à?"
"Cũng tạm, hôm nay Tiểu Tiểu Bạch không giày vò." Hà Vũ Bạch nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt đuổi theo, dãy núi trùng điệp xanh mướt.
Ra khỏi cao tốc lái thêm 20 phút đường núi, là đến mộ.
Trước kia xe riêng không cho lái tới, đến tảo mộ phải leo nửa ngọn núi.
Mấy năm trước sửa đường chuyên dùng cho xe cá nhân, có thể lái thẳng tới bãi đỗ xe trước tầng 1 mộ viên.
Gió núi thấu xương, mặc dù đã đến đầu tháng tư, nhưng nhiệt độ trên núi thấp hơn dưới đồng bằng.
Xuống xe, Lãnh Tấn dùng áo khoác bọc kín Hà Vũ Bạch, dắt tay đối phương đi tới mộ cha mẹ.
Cây sam bên mộ đã xanh biếc nửa thế kỉ, ở nơi không khí trang nghiêm tiêu điều, tận trung cương vị mà đứng vững.
Có hai cây hoa giấy màu trắng, chứng tỏ rằng huyệt dưới tàng cây vừa mới chôn cất.
Hà Vũ Bạch tùy ý nhìn sang, nhìn thấy hai tấm hình lúm đồng tiền trong trẻo.
Người trong bức hình tóc trắng xóa, thời gian mất rất gần, giống như là sau khi cùng nhau trải qua một đời, người sau không muốn để người trước chờ quá lâu.
"Sau này bọn mình sẽ chôn cùng nhau chứ?" Hà Vũ Bạch hỏi Lãnh Tấn.
Hỏi thì hỏi, nhưng đáp án nhất định chỉ có một.
Nhưng Lãnh Tấn vẫn tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lát, hỏi ngược lại: "Em ngủ đạp chăn, sau này đạp tung nắp hũ tro cốt, không phải anh sẽ chết rét?"
Hà Vũ Bạch cười đập tay hắn, đang định mắng hắn mấy câu, người đối diện lại khiến cậu thu lại nụ cười — Là Lãnh Hồng Văn và Lãnh Tần.
Hà Vũ Bạch đoán bọn họ hẳn là tới tiết thanh minh đến tế tổ.
Từ sau khi Lãnh Hồng Vũ chết, người nhiều tuổi nhất Lãnh gia bây giờ chính là Lãnh Hồng Văn.
Mà không còn đứa "con nuôi" Lãnh Tấn chắn ngang, Lãnh Tần cũng coi như trưởng tôn của Lãnh gia.
Chuyện tế tổ, đương nhiên phải do người có thân phận cao nhất trong gia tộc làm.
"Chú hai." Chú ý đến vai vế, Lãnh Tấn vẫn khách khí chào hỏi Lãnh Hồng Văn.
Còn Lãnh Tần, hắn chỉ gật đầu với đối phương một cái mà thôi.
Lãnh Hồng Văn dừng cách hai người Lãnh Tấn 4-5m, giống như cố ý giữ khoảng cách vạch rõ giới hạn với bọn họ: "Đến thăm ba mẹ à, A Tấn?"
"Vâng." Lãnh Tấn theo bản năng nắm chặt bó hoa cúc trắng trong tay.
Giao hẹn 5 năm, 200 triệu tiền vốn lưu động.
Lúc Lãnh Hồng Văn gọi hắn đi kí tiền hoa hồng lần đầu tiên, trước mắt đầy người trong phòng cả không quen lẫn quen biết, mắng hắn bất hiếu, vong ân phụ nghĩa.
Lãnh Tần nhìn Hà Vũ Bạch được Lãnh Tấn che phía sau, ánh mắt giống như đứa trẻ con bị cướp đồ chơi.
Hắn đẩy cánh tay cha, không nhịn được nói: "Cha, đi thôi, chúng ta không có họ hàng như hắn."
"Không được xấc láo, dù nói thế nào Lãnh Tấn cũng là anh con." Lãnh Hồng Văn thấp giọng quát con trai, sau đó quăng ánh mắt về phía Hà Vũ Bạch, giương nụ cười giả nhân giả nghĩa với Hà Vũ Bạch: "Bác sĩ Hà, rượu đầy tháng, nhất định phải gửi thiệp cho ta nhé."
"Vâng." Hà Vũ Bạch nói, nắm chặt tay Lãnh Tấn.
Dù gì đối phương cũng là trưởng bối, nên cho mặt mũi thì vẫn phải cho, giờ đồng ý, đến lúc đó mời hay không, tính sau.
Trước đó lúc ăn cơm tất niên Tết âm, nghe bác cả Trịnh Chí Kiệt và cha nhắc đến sẽ hợp tác một hạng mục lớn với tập đoàn Jin Ou.
Hoạt động thị trường vốn Hà Vũ Bạch không quan tâm, nhưng cậu hiểu, khuôn mặt tươi cười của Lãnh Hồng Văn không phải cho bọn cậu nhìn, mà là lừa tiền.
"Trên núi lạnh, A Tấn, quấn kín cho bác sĩ Hà nhé, đừng để về cảm lạnh."
Đường lên mộ hẹp phải lách người qua, Lãnh Hồng Văn cười vỗ vỗ cánh tay Hà Vũ Bạch.
Lực rất nhẹ, nhưng Tiểu Tiểu Bạch trong bụng lại dường như cảm thấy, đột nhiên đổi hướng, dùng mông hướng về phía người Lãnh gia.
Hà Vũ Bạch lén cắn môi, chỉ cảm thấy bụng căng lên từng cơn.
Bái mộ cha mẹ Lãnh Tấn xong, Hà Vũ Bạch tưới chỗ nước còn lại trong chai lên bia một mình tựa vào năm đó.
Chủ mộ Lãnh Kỷ Diên hẳn không có con cháu trực hệ, bia mộ của người khác dù mới dù cũ, cũng có dấu vết được tế bái.
Mà nơi này, thoạt nhìn lại giống cả thế kỉ chưa được lau qua.
Dọn rác xong, Lãnh Tấn nắm tay Hà Vũ Bạch đi về phía mộ Tề gia.
Đi tới, Hà Vũ Bạch đột nhiên dừng bước, cau mày nhìn Lãnh Tấn đang nhìn mình ngỡ ngàng.
Cảm giác được tay bị Hà Vũ Bạch càng nắm càng chặt, Lãnh Tấn vừa mừng rỡ vừa lo lắng ý thức được, thời khắc mình mong đợi nhất sắp tới.
Ôm ngang lấy Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn bước nhanh chạy về phía bãi đậu xe.
Đặt người ngồi lên ghế sau, hắn hỏi: "Đau lắm không?"
Hà Vũ Bạch chịu đau lắc đầu, dặn Lãnh Tấn mau gọi điện thoại cho Hà Quyền, để hai cha đến sản khoa Đại Chính chờ mình.
Hi vọng trên đường về