Edit + Beta: Vịt
**** Phiên ngoại sau là của gia đình Vũ Hoàng nha
(Hạ)
Cái gọi là hiểu biết từ thực tiễn.
Diêu Tân Vũ nắm chắc mỗi cơ hội gặp mặt Vệ Kỷ Nghiêu, trải qua mấy tháng tìm kiếm và học hỏi, cuối cùng từ chạy nước rút trăm mét chuyển sang chạy Ma-ra-tông.
Nhắc tới làm bác sĩ chính là có ưu thế, Vệ Kỷ Nghiêu không thể không thừa nhận.
Diêu Tân Vũ ban đầu chỉ không đẩy được cửa ra, sau khi chen được vào từ khe cửa, trang trí trong phòng quả thực thuộc nằm lòng, nhắm mắt cũng đi không va phải góc bàn.
Mài lâu ngày Diêu Tân Vũ cũng luyện được sức chịu đựng, thế nên hai người bận rộn không dễ gì dành ra chút thời gian bên nhau, đa số thời gian đều trải qua trên giường.
Trẻ tuổi, thể lực tốt, nhiệt tình như lửa, ngủ càng ngon hơn sau khi vận động.
Tình cảm càng ngày càng tốt, người cũng càng ngày càng dính.
Chỉ là mỗi lần Diêu Tân Vũ chuẩn bị hợp pháp hóa quan hệ, thì hai người không giành nổi thời gian cùng nghỉ, đi đăng kí kết hôn.
Kéo dài mãi, hơn 1 năm, vẫn chưa quyết được ngày.
Ba mẹ Diêu không dưới 5 lần giục con trai, dù sao con cháu cùng lứa trong nhà đều đã kết hôn, chỉ còn mỗi Diêu Tân Vũ vẫn độc thân.
Cách Tết âm lịch còn nửa tháng, bà bàn bạc với con trai, hỏi có thể dẫn Vệ Kỷ Nghiêu về nhà ông nội vào đêm 30 không, cùng ăn bữa cơm tất niên.
Nhưng Vệ Kỷ Nghiêu đang ở tổ chuyên án, đừng nói quyết định ngày nào nghỉ, còn không cả có thời gian gọi một cuộc điện thoại.
Hôm nay Diêu Tân Vũ tan ca đêm, lái xe đến nơi cách đơn vị của Vệ Kỷ Nghiêu một con phố, đỗ vào ven đường gửi tin nhắn, báo đối phương mình chờ gặp hắn một lát.
20 phút sau, Vệ Kỷ Nghiêu hấp tấp chạy tới, chạm vào cửa xe liền lườm hắn: "Em đang họp đấy!"
Diêu Tân Vũ cười cười: "Xem ra không phải cuộc họp quan trọng gì, giờ không thể chạy ra ngoài sao?"
"Vớ vẩn ít thôi, có việc gấp?"
"Nhớ em, có tính là việc gấp không?"
Vệ Kỷ Nghiêu quăng cho hắn ánh mắt như nhìn tên đần, xoay người muốn đẩy cửa xuống xe.
Diêu Tân Vũ vội vàng túm người lại, nói: "Đừng đi đừng đi, có chuyện nghiêm túc......!Mẹ bảo em về nhà ông nội anh ăn tất niên hôm 30, em có rảnh không?"
Vệ Kỷ Nghiêu buông mắt nói: "Không biết có nghỉ được không, lại nói ba em một mình, cho dù rảnh cũng phải về nhà ăn tất niên với ông ấy."
"......!Đúng nhỉ......!Năm mới, bỏ ông ấy lại cũng không thích hợp......" Diêu Tân Vũ khó xử gãi gãi đầu, "Vậy thôi, anh về nói với mẹ anh, em không rảnh."
"Tân Vũ."
"Huh?"
"Em xin lỗi."
"Hầy, đừng nói vậy." Diêu Tân Vũ rướn người kéo người vào trong ngực, "Anh không có yêu cầu gì khác, chỉ một điều, chú ý an toàn."
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của người yêu, thân thể mệt mỏi và tinh thần lo âu của Vệ Kỷ Nghiêu nhiều ngày qua đều thả lỏng.
Hắn nghiêng đầu tựa lên vai người kia, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc anh thích điều gì ở em?"
"Chỉ là thương em, biết em không dễ dàng, muốn ở bên em chăm sóc em." Diêu Tân Vũ suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Vậy em thích anh vì điều gì? Có phải vì anh đẹp trai không?"
Vệ Kỷ Nghiêu cười cười, khẽ đẩy hắn ra, trước khi xuống xe cho hắn đáp án —
"Thích anh ngốc á."
Gần tới Tết âm lịch là thời kì nhiều vụ kiện, gần trưa nhận được tin, có bọn buôn ma túy mang theo "hàng" ngồi máy bay vào thành phố, mấy người Vệ Kỷ Nghiêu lập tức chạy tới sân bay tiến hành bắt.
Hành động lần này có hai người mới, trên đường đội trưởng dặn đi dặn lại bọn họ, lúc bắt kẻ tình nghi động tác nhất định phải nhẹ, tránh gây ra phản kháng kịch liệt.
Nghi phạm giấu đủ các loại ma túy, thường gặp chính là dùng màng plastic, bao cao su quấn thành con nhộng, nuốt hoặc nhét xuống phía dưới.
Có lần, Vệ Kỷ Nghiêu thấy nghi phạm bày ra hơn trăm viên "Con nhộng ma túy", lượng "hàng" gần 1 cân.
"Con nhộng ma túy" có thể lưu lại khoảng 3-4 ngày trong người, thậm chí lâu hơn.
Một khi vỡ bên trong, tỉ lệ sống sót của người giấu thuốc gần như là 0.
Những người này phần lớn là bọn buôn ma túy bên trên thuê, đa số là dùng buôn bán để nuôi người hút, cũng có người là cho tiền, liều mạng vượt đối mặt với nguy hiểm.
Điện báo chỉ có thông tin bắt đầu chuyến bay — Yangon Myanmar, nhưng cụ thể có mấy người, họ gì tên gì, đặc điểm tướng mạo cũng không rõ.
Bắt người hiềm nghi, cần phải có điều tra viên đầy kinh nghiệm thông qua quan sát các chi tiết của hành khách để phán đoán.
Người giấu ma túy bởi vì không thể ăn, đa phần tinh thần uể oải hành động chậm chạp, sắc mặt ảm đạm.
Đồng thời bởi vì có tật giật mình, sẽ nhìn chung quanh theo bản năng, lại khó tránh khỏi giao nhau ánh mắt với người của chúng.
"Tổ A phát hiện, nam, chiều cao khoảng 1m75, đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc áo lông đen, tay xách túi du lịch màu xám."
"Tổ C có 1 người, nữ, chiều cao khoảng 1m6, mặc áo gió vàng, kéo vali đỏ."
"Tổ D phát hiện, nam, chiều cao khoảng 1m7, áo khoác cao bồi, không có hành lí."
"Tổ E......"
Âm thanh trong tai nghe liên tục, không lâu sau, có 5 kẻ khả nghi bị tóm.
Bọn chúng đi lại phân tán, nhìn nhau cũng không biết.
Vệ Kỷ Nghiêu cùng lão Ngô cộng tác với mình theo sau kẻ khả nghi mặc áo khoác cao bồi, đợi lệnh bắt.
Thời gian hành động phải thống nhất, nếu không gặp phải một người trong số đó, những kẻ khác rất có thể giật mình chạy trốn.
Sau khi xác nhận không còn kẻ tình nghi, đội trưởng ra lệnh: "Bắt!"
Vệ Kỷ Nghiêu và lão Ngô một trước một sau nhanh chóng áp sát tới, khống chế kẻ tình nghi.
Thanh niên sắc mặt tái nhợt kia bị lão Ngô cầm thẻ chứng minh công tác chặn trước, lập tức lui về sau nửa bước, đụng phải Vệ Kỷ Nghiêu sau lưng.
Hắn quay đầu lại, trong ánh mắt đầy hoảng sợ.
Nhìn khuôn mặt trên dưới 20 tuổi, Vệ Kỷ Nghiêu mặc dù cảm thấy tiếc thay đối phương, nhưng cũng chỉ có thể đành giơ thẻ công tác ra: "Đội phòng chống ma túy, xin đi theo chúng tôi."
"Tôi không......!không làm......!chuyện xấu......" Nghi phạm run run đôi môi khô khốc cầu xin bọn họ, "Xin......!xin các anh......!thả......!thả tôi......"
"Nhãi con, thứ kia ở lâu trong người cậu thêm 1 tiếng nữa, cậu sẽ cách cái chết gần thêm 1 bước, biết không?" Lão Ngô làm nghề này hơn 10 năm rồi, thể loại cứng miệng kêu cha gọi mẹ đã gặp hết, chết ngỏm từ lâu.
Hắn biết lúc này giải thích với nghi phạm vô dụng, chỉ hỏi muốn chết hay muốn sống, 10 tên có 9 tên đều phải nhận tội.
Số còn lại, bình thường chưa đến bệnh viện đã ngỏm.
Thức suốt 2 đêm, rốt cuộc đợi được tất cả nghi phạm đẩy ra hết toàn bộ "Con nhộng ma túy", tổng cộng bắt được hơn 2300 gam ma túy.
Đội trưởng tuyên bố, sau khi kết thúc công việc, toàn đội nghỉ 3 ngày.
Vệ Kỷ Nghiêu chủ động yêu cầu ở lại viết báo cáo, lão Ngô lại vỗ lưng hắn, bảo hắn về nhà nghỉ ngơi.
Nhìn lão Ngô thức đêm mắt đỏ ngầu, Vệ Kỷ Nghiêu ngượng ngùng nói: "Cứ để em viết đi, em trẻ tuổi, làm liên tục ngủ một giấc là tỉnh thôi."
Lão Ngô cười phun khói thuốc: "Được rồi được rồi, mau về đi, bác sĩ Diêu nhà cậu sắp làm phiền chết bác bảo vệ rồi, suốt ngày đến nghe ngóng bao giờ cậu hết việc.
Tôi đây một người ăn no cả nhà không đói, cũng không có gì vướng bận, về nhà ngủ hay ngủ ở phòng trực đều như nhau."
Vệ Kỷ Nghiêu nghe, yên lặng thầm thở dài.
Lão Ngô trước kia cũng có gia đình hạnh phúc, sau đó đi nằm vùng một khoảng thời gian, phá án lớn.
Kết quả chưa về được mấy ngày, vợ trên đường đưa con đi học bị xe tải lớn vượt đèn đỏ tông chết, từ đó sống một mình.
Tài xế gây ra sự việc khăng khăng mình do mệt mỏi lái xe không nhìn thấy đèn đỏ, như vậy cùng lắm là phán 20 năm.
Lão Ngô đến trại tạm giam đánh người sống dở chết dở, hỏi ra là do trùm buôn thuốc phiện bị lão Ngô tống vào tù sai khiến.
Nhưng bản thân lão Ngô vì vậy mà đối mặt với cởi đồng phục cảnh sát thậm chí ngồi tù, là Vệ Đồng sau khi nghe tin đến phòng làm việc cục trưởng vỗ bàn: "Đặt mình vào hoàn cảnh người ta, mẹ nó cậu gặp phải chuyện thế này, vợ con chết vô ích!?"
Nghe nói cục trưởng suýt tắc máu não, mắng xối xả Vệ Đồng một trận.
Trở mặt chưa được mấy ngày, có kết quả điều tra bên lão Ngô, chỉ là xử phạt cảnh cáo trọng đại.
Mặc dù cả đời đừng hy vọng thăng chức, nhưng cũng tốt hơn ngồi tù vì đồ khốn