9:00 AM, nhà tù tiểu bang Newyork.
Cửa sắt phòng khách bị mở ra, lại đóng cái rầm sau lưng phạm nhân mặc đồ tù nhân màu cam.
Người ngồi đưa lưng về phía cửa sắt, cười thân mật với phạm nhân.
Trong con ngươi đen láy của phạm nhân ánh ra khuôn mặt huyết thống Bắc Âu: Tóc và lông mày lông mi màu bạch kim, làn da gần như trong suốt, cùng đôi mắt màu xanh lam.
"Anh không phải luật sư của tôi." Phạm nhân đứng vào vị trí, không nhúc nhích.
Luật sư giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, lại vô tư bày ra nụ cười của mình: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi là luật sư của cậu.
Tôi là Matthew, xin chào, Niko, hay là, cậu thích tôi gọi cậu bằng tên tiếng Trung, Lang......!ừm, chết tiệt, tôi không đọc được."
"Lang Cửu." Sửa đúng phát âm của Matthew, Lang Cửu không có chút biểu cảm với khuôn mặt đối diện.
Matthew ra hiệu hắn ngồi xuống, sau đó hỏi: "Cậu là người Việt Nam?"
"Malaysia gốc Hoa." Lang Cửu ngồi xuống, đặt hai tay đeo còng lên mặt bàn, dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn chăm chú vào Matthew.
"Trên thực tế, chỉ cần là người châu Á, đối với tôi không khác nhau lắm." Matthew không hề giống luật sư trước đó, vừa vào đã mở ra một đống văn kiện, hắn cũng đang quan sát Lang Cửu, "Chỉ có thể dựa vào màu da phân biệt, màu da cậu khá sẫm, coi như chịu thiệt nhiều."
Lang Cửu im lặng mấy giây, hỏi: "Một tiếng của anh bao nhiêu tiền?"
"Huh?" Matthew nhẹ nhàng dời con ngươi, "Hai ngàn? Hay là 4 ngàn? Đã lâu tôi không tính phí luật sư theo giờ rồi."
Lang Cửu đứng lên, định ra cửa gọi giám ngục.
"Hey, cậu không hài lòng với giá tiền của tôi?"
"Tôi không mời nổi anh."
"Ngồi xuống đi, có người tính phí luật sư giúp anh." Matthew cong người hướng phía trước, mười ngón tay đan nhau đặt dưới cằm.
Bỗng nhiên, thoáng chốc, ý cười trên mặt hắn lạnh đi theo ngữ điệu: "Lang Cửu, cậu bởi vì kẻ khả nghi mưu sát mà đối mặt với tù chung thân, mà tôi, nhận ủy thác, đến cứu cậu ra khỏi nơi quỷ quái này.
Cậu phải toàn tâm toàn ý tín nhiệm tôi, kể lại tỉ mỉ từng chi tiết biết được cho tôi nghe.
Nhớ, cho dù cậu giấu tôi một chuyện, tương lai trên tòa, đều sẽ trở thành giá thập tự ghim cậu lại."
Lang Cửu im lặng, giống như dừng hô hấp.
Một lúc lâu sau, hắn giật mình, trong mắt để lộ ra không cam lòng và tức giận.
"Tôi không giết người, tôi bị hãm hại." Hắn nói.
"Cái đó không quan trọng, tôi nói thật." Matthew nhắc nhở hắn, "Người chết chính là nghị sĩ bang, dân chúng cần biết hung thủ là ai, mà kiểm sát trưởng vì tương lai của mình, phải sớm cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng —"
Hắn ngừng một lát, "Cậu có tiền án, hơn nữa tất cả chứng cứ đều bất lợi cho cậu, bồi thẩm đoàn chỉ cần nghe đệ trình của công tố viên, lập tức sẽ phán cậu có tội."
Ánh mắt Lang Cửu giống như nhìn một tên điên: "Cho dù như vậy, anh cũng nắm chắc phần thắng?"
Nụ cười của Matthew lại quay trở lại trên khuôn mặt.
"Đúng vậy, cho đến bây giờ tôi chưa từng thua."
Biểu hiện của Matthew trên tòa khiến Lang Cửu thất vọng.
Sau khi công tố kết thúc màn điều trần dài dòng, thẩm phán quăng ánh mắt về phía Matthew, kết quả Matthew cũng chỉ giơ ngón trỏ chống mặt, tỏ vẻ mình đã bỏ qua mắc xích này.
Hắn cảm thấy Matthew chính là tên lừa đảo phô trương thanh thế, mặc đồ 3 món đặt làm thủ công đắt đỏ, ngụy trang nụ cười mê người, lên tòa để show.
Công tố viên bắt đầu đệ trình chứng cứ lên thẩm phán: Con dao có vân tay của Lang Cửu, video chứng minh Lang Cửu đi vào phòng khách sạn của người chết, chiếc cốc có dính nước bọt của Lang Cửu tìm được trong phòng vệ sinh khách sạn......!
Tất cả, đều nói rõ với bồi thẩm đoàn, hung thủ chính là hắn.
"Luật sư biện hộ, cậu không có ý kiến gì về chứng cứ mà bên nguyên đơn cung cấp chứ?" Thẩm phán không nhìn tiếp được nữa, Matthew từ lúc vào tòa án đến bây giờ vẫn chưa nói một câu.
Hơn nữa tên này bây giờ lại nhàm chán như sắp ngủ vậy.
Matthew thật sự nghiêng đầu ngáp một cái, đối diện tầm mắt Lang Cửu, phát hiện vẻ mặt đối phương hận không thể vặn chết mình.
Hắn cười cười, hơi dịch người, mặt nhìn hướng bồi thẩm đoàn.
Hắn chậm rãi nói: "Ý kiến duy nhất của tôi chính là, những thứ này đều là đạo cụ, có người cố tình gài tang vật để hãm hại tôi."
"Phản đối, ngài thẩm phán, luật sư biện hộ không thể chứng minh những chứng cứ này đều là giả." Công tố viên trợn mắt trắng.
Không đợi thẩm phán nói, Matthew lập tức đứng dậy: "Thưa ngài, tôi có thể hỏi công tố viên một câu không?"
Thẩm phán gật đầu.
Matthew đi tới trước bàn công tố viên, ngữ điệu sắc bén hỏi: "Ông định nghĩa đương sự của tôi là sát thủ vì tiền mà giết người trong phiên điều trần, hơn nữa từ năm phương diện để trình bày tính chuyên nghiệp, ok, vậy ngài nói cho tôi biết, ông làm công tố viên, từng thấy ai làm sát thủ, lại để vật chứng tố cáo mình có tội lại hiện trường không? Vụ án này mà cũng khởi tố được, tôi phải nói, trí thông minh của ngài có thể thi chứng chỉ hành nghề luật sư thật sự là kì tích của thượng đế."
Công tố viên ầm ầm đứng dậy: "Phản —"
"Tôi thu lại." Matthew vung tay lên.
"Thưa ngài! Luật sư biện hộ đang làm nhục nhân cách của tôi! Cậu ta đang công khai coi thường tòa án!" Sắc mặt công tố viên đỏ bừng.
Thẩm phán dùng ánh mắt trách móc nhìn Matthew: "Luật sư biện hộ, xin chú ý tìm từ, đây là tòa án của tôi, không phải phòng họp các anh em thời đại học của cậu."
"Xin lỗi, lần sau tôi chú ý."
Matthew nói, nháy mắt với Lang Cửu, ra hiệu thắng lợi.
Cái nên để bồi thẩm đoàn nghe đều đã nghe thấy được, chính thời khắc này phán hắn coi thường tòa án cũng không sao.
Vốn câu kế tiếp không định nói, nhưng hắn muốn ói trước mặt mọi người.
Trong thời gian thăm hỏi, Lang Cửu ngồi trên ghế nhân chứng, tuyên thệ.
Công tố viên đứng dậy đi tới trước mặt hắn, trực tiếp hỏi: "Cậu vào đêm xảy ra sự việc, có phải đã vào phòng người chết không."
"Đúng vậy." Lang Cửu đáp lại.
Đây là sự thật, camera cũng quay được cảnh hắn vào phòng khách sạn.
"Màn hình giám sát hiển thị, 10h5p tối cậu vào phòng người chết, xin hỏi, cậu vào phòng hắn làm gì?"
"Bàn công việc, hắn muốn thuê vệ sĩ."
"Cậu khẳng định? 10h tối, bàn công việc?"
"Đúng vậy, tôi khẳng định."