Edit + Beta: Vịt
Hà Vũ Bạch lại lập tức ý thức được, dáng vẻ người này cười lên, hoàn toàn khác với Lãnh Tấn.
Khi Lãnh Tấn cười bình thường sẽ câu khóe phải miệng theo thói quen, 90% thần kinh khuôn mặt và cơ bắp vẫn giữ tại chỗ, giống như một ngọn núi băng dưới thiêu đốt của sức nóng hòa tan góc cạnh.
Nhưng người trước mặt, ngay cả trong đôi mắt hắn cũng lộ ra vui vẻ khiến người ta cảm động lây.
Dường như hắn mới là nguồn nhiệt, đủ để hòa tan tất cả.
"Phiền cháu, tôi tìm Lãnh Tấn."
Chỉ là câu đơn giản, nhưng âm thanh, ngữ điệu của hắn, cùng với tốc độ lời phân phối đến từng con chữ, giống như diễn viên sau vô số lần soi gương luyện tập, diễn dịch kịch bản ưu việt.
"Chủ nhiệm Lãnh vẫn ở trong phòng giải phẫu."
Hà Vũ Bạch hơi có chút căng thẳng.
Cũng không phải nói đối phương tạo cho cậu bất kỳ cảm giác áp bách gì, mà là cậu có dự, người này, quan hệ không bình thường với Lãnh Tấn.
"Vậy à......" Người đó rũ mắt nhìn hộp cơm trong tay Hà Vũ Bạch, hơi lộ ra tia áy náy, "Quấy rầy cháu ăn cơm rồi, bác sĩ."
"Không đâu, cháu ăn xong rồi, đây là mang cho chủ nhiệm Lãnh." Hà Vũ Bạch mím môi, trước sau nhìn quanh một lượt, "Nếu không......!ngài đến phòng làm việc chờ anh ấy đi."
"Cám ơn, không làm phiền, tôi thấy mọi người đều đang nghỉ ngơi, tối nay tôi quay lại." Ánh mắt đối phương dừng trên bảng tên ở ngực cậu một lát, vẻ mặt và ngữ khí đột nhiên trở nên hiền lành, "Cháu là Hà Vũ Bạch......!Bác sĩ Hà?"
Hà Vũ Bạch gật gật đầu, theo bản năng nắm chặt hộp cơm trong tay.
Cậu ý thức được mình bị soi, nhưng cảm giác không tệ, bởi vì ánh mắt đối phương nhìn cậu, giống như học giả đang thành kính quan sát một món đồ cổ có giá trị.
Điều này khiến cậu có cảm giác mình bị coi như vật báu.
Một lát sau đối phương treo nụ cười thỏa mãn, vươn tay với cậu: "Tôi từng nghe A Tấn nhắc đến cháu, bác sĩ Hà, nó nói với tôi, cháu vô cùng ưu tú."
Hà Vũ Bạch phản ứng chút, vội vươn tay bắt với đối phương.
Bàn tay bảo dưỡng thích hợp kia vô cùng ấm áp, cầm cảm giác rất tốt.
Thu tay lại, cậu nói: "Xin lỗi, quên mất giới thiệu bản thân, tôi tên là Mạc Nhất Phàm, là A Tấn......!họ hàng."
Hai chữ cuối cùng nói không quá xác định, đồng thời ánh mắt Mạc Nhất Phàm hơi vụt sáng.
Hà Vũ Bạch đoán "họ hàng" này đủ gần, chỉ là hắn không tiện hỏi.
Chỉ dựa vào đặc điểm di truyền khuôn mặt là phán định được, người này rất có thể là trực hệ của Lãnh Tấn, xa nhất cũng là quan hệ chú ruột, cậu ruột.
"Vậy đi, phiền cháu chuyển lời cho A Tấn, bảo nó phẫu thuật xong gọi điện thoại cho tôi." Mạc Nhất Phàm dừng một chút, "Xin hỏi cháu có bút không? Tôi để lại số cho nó.
Tôi vừa về nước, thay số bên này nó không biết."
Hà Vũ Bạch rút bút trong túi ngực ra đưa cho hắn, sau đó đi tới khu hộ sĩ xé tờ note bỏ vào trên bục.
Mạc Nhất Phàm đeo kính lên lấy điện thoại ra nhìn một lát, chép lại dãy số, vừa viết vừa tự giễu cười nói: "Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, lúc chọn số còn cố ý chọn sinh nhật của A Tấn làm bốn số cuối, nhưng phần trước lại không nhớ được."
"......"
Hà Vũ Bạch trong nháy mắt lúng túng, cậu biết người kia là ai — Chỉ có cha mẹ ruột mới sẽ chọn sinh nhật con làm số điện thoại.
Lãnh Tấn đấm vai đi vào văn phòng, đứng lại đằng sau ghế của Hà Vũ Bạch.
Hà Vũ Bạch cảm giác phía sau nhiều thêm một người, nhưng không quay đầu lại, trong tay vẫn làm việc.
Cảm giác bị ngó lơ, Lãnh Tấn dịch mông ngồi ghé bên bàn làm việc của người ta, cứng rắn nhét mình vào trong tầm mắt đối phương.
Hắn thấy Hà Vũ Bạch mặt không biểu cảm nhìn chăm chú màn hình máy tính, câu khóe miệng cười hỏi: "Ô, ai chọc tức bác sĩ Hà của chúng ta vậy?"
Hà Vũ Bạch không phản ứng đến hắn, đứng dậy đến chỗ máy in lấy văn kiện mình vừa in ra.
Vừa đứng lên đã bị Lãnh Tấn ôm eo, trên mặt cậu đỏ lên, dùng sức đẩy tay đối phương ra.
"Đây là khu làm việc công cộng!"
"Nhưng không có người khác ở đây." Lãnh Tấn cười xấu xa.
Hắn đứng dậy đi theo tới chỗ đặt máy in, hạ giọng hỏi: "Em sáng sớm còn ôm cổ anh hôn trong gara, sao, giờ mới qua mấy tiếng đã trở mặt?"
"Tự hỏi anh." Hà Vũ Bạch xé giấy photo, xoay người nhìn người Lãnh Tấn đã sắp dán lên lưng mình, hơi cau mày, "Tránh ra, anh cản em."
Lãnh Tấn dứt khoát chống cậu giữa bàn và mình: "Không nói thì không nhường."
"Ba anh vừa đến tìm anh."
Hà Vũ Bạch tin chắc mình không đoán sai.
Cậu cũng không phải thật sự giận với Lãnh Tấn, chính là có loại không vui không hay biết gì.
Nghe ý Mạc Nhất Phàm, giữa hắn và Lãnh Tấn có liên hệ, nhưng Lãnh Tấn lại không nhắc nửa chữ với mình.
Lãnh Tấn kinh ngạc trợn mắt: "Ban ngày nói mê sảng gì vậy!?"
Ba hắn đã sớm hỏa táng được chứ!
Hà Vũ Bạch kéo vẻ mặt xuống: "Tưởng em kỳ quặc à? Là một người cha khác của anh, ổng nói ổng tên Mạc Nhất Phàm."
"Hả? Ổng về nước rồi? Người đâu?" Lãnh Tấn còn khiếp sợ hơn lúc nãy, sau đó hắn lập tức phản ứng lại chuyện này vẫn chưa nói với Hà Vũ Bạch, "Ờm......!Tiểu Bạch, anh không phải cố ý giấu em, anh cũng chỉ mấy hôm trước mới biết có sự tồn tại của người như ông ấy, nghĩ đến lúc làm rõ ràng tất cả hẵng nói với em."
"Anh chưa làm rõ ràng, đã nhắc đến em với ông ấy?" Hà Vũ Bạch rõ ràng bất mãn.
Đâu có gặp phụ huynh như vậy, không phải đánh cậu một vố trở tay không kịp sao! Lại nói vừa ăn cơm xong, nếu trên răng dính rau chẳng phải mất mặt chết người!
"Không phải, ông ấy nhất định là ba anh không sai, trong tay có giấy khai sinh của anh." Lãnh Tấn vội vàng giải thích, "Chỉ là anh chưa từng gặp ông ấy bên ngoài, cho nên......"
Hà Vũ Bạch lầu bầu: "Em đã gặp rồi, bề ngoài giống anh."
"Phải, lúc anh xem ảnh nhìn qua tiên sư còn tưởng là mình nữa á......"
"Không được nói bậy."
"Được được, không nói không nói." Lãnh Tấn chắp hai tay đặt trước mặt, cười làm lành: "Chuyện này chờ anh không còn bận thì giải thích tỉ mỉ mới em, đừng giận nhé."
Hà Vũ Bạch vốn muốn nói "Anh bây giờ không bận thì giải thích rõ ràng cho em", nhưng nghe thấy bụng đối phương truyền đến tiếng "ùng ục", lại đau lòng hắn đói bụng, đành phải dùng tay cầm giấy photo đẩy hắn một cái: "Mau đi ăn cơm......!à đúng rồi, ổng để lại số điện thoại cho anh, em dính trên hộp cơm."
"Hôn trước cái đã."
Lãnh Tấn dán miệng lên vừa định gặm, kết quả nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng Nguyễn Tư Bình: "Chủ nhiệm Lãnh, báo cáo giải phẫu em phải — phải —"
Bị Lãnh Tấn dùng ánh mắt mang lưỡi dao nhìn chằm chằm, da đầu