Edit + Beta: Vịt
Lãnh Tấn một đường ôm Hà Vũ Bạch từ khu bệnh đến điều trị khẩn cấp.
Lúc hắn vọt vào phòng cấp cứu điều trị khẩn cấp dọa đồng nghiệp giật nảy, còn tưởng bác sĩ Hà bị bệnh nặng gì sắp chết, một nhóm người vây tới vội đưa tay hỗ trợ.
"Đẩy máy siêu âm tới!" Lãnh Tấn hô xong quay đầu lau mồ hôi lạnh trên trán Hà Vũ Bạch thấm ra, "Đau lắm sao?"
"......!Vẫn ổn......"
Vừa nãy ấn một cái quả thực làm Hà Vũ Bạch đau muốn chết, sau khi Lãnh Tấn buông tay càng đau dữ dội một trận.
Đây là triệu chứng đau ruột thừa rất rõ ràng, tự cậu đã có thể chẩn đoán bệnh.
Phải nói thật sự là bệnh tới như núi sập, mấy tiếng trước vẫn tốt, đột nhiên đau đén mức cậu không đi đường được.
Siêu âm hiển thị bụng phải dưới bị u dạng sợi, Lãnh Tấn để y tá rút máu cho Hà Vũ Bạch, xét nghiệm khẩn cấp.
Báo cáo xét nghiệm máu biểu thị bạch cầu hơn 10 nghìn, suy xét chỉ là viêm ruột thừa cấp phát tác.
Cái này cũng tốt, Hà Vũ Bạch trở thành bệnh nhân đầu tiên sau khi anh nhận ca.
"Cắt chứ?" Lãnh Tấn lo lắng nhìn cậu.
"Không cần, không phải không thể làm khác được, em tuyệt đối không giải phẫu." Hà Vũ Bạch quả quyết từ chối, sau đó kê đơn cho mình: "Ceftriaxone 2g thêm 100m nước muối sinh lí, mỗi ngày một lần, Ornidazole Natri Clorua 0.5g, mỗi 12 tiếng một lần."
"Ê ê, chưa nghe thấy bác sĩ không tự chữa sao?"
"Em nói sai sao?" Hà Vũ Bạch hỏi ngược lại.
Đau đớn khiến người ta bực bội, cậu bây giờ không có tâm trạng pha trò với Lãnh Tấn.
"Không, bác sĩ Hà diệu thủ đan tâm (*), sao sai được." Lãnh Tấn hơi dịch người, nhường chỗ cho y tá đâm kim cho Hà Vũ Bạch, "Dạ dày còn đau không?"
((*) "Diệu thủ đan tâm": để chỉ các bác sĩ giỏi và có lòng trung thành)
Hà Vũ Bạch che miệng lại: "Không đau lắm......!Chỉ hơi trào ngược axit......"
"Ừ, lát nữa lấy BanDaXi cho em." Lãnh Tấn biết cậu khó chịu, nghĩ cách chọc cậu vui vẻ, "Nhưng em nhất định đừng uống với nước, đó là miếng nhai, trước kia anh đã gặp phải một người, 9h thấy đau dạ dày, 11h lại quay lại nói bị hóc thuốc."
Hà Vũ Bạch phì cười.
Viên thuốc kia to như đồng xu 1 hào, cho dù là người không xem tờ hướng dẫn sử dụng thuốc, cũng hẳn không ngu đến mức uống nước nuốt xuống, dù thế nào cũng bẻ ra hẵng uống.
Thấy cậu cười, trong lòng Lãnh Tấn cũng thoải mái.
Không biết đây là trúng tà gì, người bên cạnh sao đều bị bệnh.
Điều trị khẩn cấp quá ồn, Hà Vũ Bạch nghỉ ngơi không tốt.
Lãnh Tấn đưa cậu về khu bệnh bố trí đến phòng nghỉ truyền nước, lại chạy đến nhà con Thìa mua suất cháo nóng về.
(Đứa nào re-up là chó)
Bỏ cháo trắng bưng trong tay lên bàn, Lãnh Tấn cúi đầu khẽ gọi Hà Vũ Bạch đã lâm vào giấc ngủ nông: "Uống chút cháo nóng hẵng ngủ tiếp, em vừa nãy nôn sạch."
Hà Vũ Bạch mở mắt ra, miễn cưỡng kéo ra nụ cười, làm bộ muốn chống người dậy.
"Đừng dậy, anh đút cho em." Lãnh Tấn đè vai cậu xuống, kéo ghế qua ngồi vào bên giường, mở nắp hộp cháo ra múc một thìa, thổi xong đưa đến bên miệng Hà Vũ Bạch.
Chờ Hà Vũ Bạch nuốt cháo xuống, hắn hỏi: "Nóng không?"
"Không nóng, vừa vặn." Hà Vũ Bạch mím môi, bỗng nhiên đỏ vành mắt.
Hồi bé bị ốm, Trịnh Chí Khanh cũng chăm sóc cậu tỉ mỉ như vậy.
Đến khi ra nước ngoài, khoảng thời gian sống một mình trong căn hộ, thật sự là lúc bị ốm muốn uống ngụm cháo nóng cũng không có ai nấu cho.
Cậu có thể tưởng tượng Lãnh Tấn chịu đựng một mình nhiều năm như vậy, mỗi ngày về căn nhà giống như phòng khách sạn kia, thì cô đơn tịch mịch cỡ nào.
Cũng khó trách kể từ sau khi bọn cậu xác nhận quan hệ, Lãnh Tấn dính cậu như đứa trẻ.
Đưa tay kéo vạt áo blouse Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch ghé tới bên cạnh anh, gối lên đầu gối đối phương.
Thấy nhóc con làm nũng với mình, Lãnh Tấn rút tay vén mái tóc xoăn rơi lả tả trên cái trán trơn bóng, cười hỏi: "Sao thế?"
"Thương anh." Hà Vũ Bạch trẻ con dẩu miệng lên.
"Bị ốm là em mà."
"Vậy trước đây lúc anh ốm, ai chăm sóc anh?"
Lãnh Tấn thổi một thìa cháo đút vào miệng cậu, nói: "Anh rất ít bị ốm, thật đấy, thể chất anh cực tốt."
Nuốt xuống thứ trong miệng, Hà Vũ Bạch vân vê chéo áo lẩm bẩm: "Người ăn ngũ cốc hoa màu, sao không bị ốm......!Sau này đến lúc anh bị bệnh, em chăm sóc anh......"
Lời này nghe rất ấm lòng, nhưng Lãnh Tấn nghĩ tỉ mỉ, lại chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười — Đâu có mong người ta bị ốm?
"Trước tiên dưỡng tốt bệnh của mình đi đã, nhưng mà nói thật, cắt một lần khỏe cả đời, nếu không chữa khỏi triệt để chuyển thành mãn tính, cuối cùng kết quả vẫn phải chịu một dao."
"Không cần đâu, sắp đến Tết âm rồi, không muốn để các ba em lo."
Qua nhắc nhở của Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn mới ý thức được lại sắp đến Tết âm lịch.
Mỗi năm trôi qua phải thật vui vẻ, hắn nghĩ, đảo mắt lại là một năm mới đến, ắt phải quyết định chuyện lớn đời người.
"Tiểu Bạch."
"Huh?"
"Đến Tết âm, tìm một ngày anh đến nhà em đi."
Hà Vũ Bạch vung vặt lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn: "Đi làm gì?"
"Bái kiến cha vợ đại nhân á." Lãnh Tấn cười cười, "Gặp mặt chính thức một lần, ba anh không phải cũng ở đây sao, đúng lúc quyết định chuyện của hai bọn mình."
Trên mặt bỗng căng đỏ lên, Hà Vũ Bạch vùi đầu vào trong ngực Lãnh Tấn, nhỏ giọng lẩm bầm: "Hai bọn mình mới quen mấy ngày chứ......"
Lãnh Tấn tính toán nói: "Gần 3 tháng rồi nhỉ, thật ra cũng không ngắn, không phải có loại văn súp gà nói, tình yêu chỉ có thể duy trì thời gian ba tháng?"
"Hai tháng trước anh cứ bới móc em đúng không nhỉ?" Hà Vũ Bạch cười chẹn họng hắn.
"Anh thiếu mắt nhìn, được rồi chứ?" Lãnh Tấn đẩy vai cậu, "Nằm yên, trước tiên uống cháo, anh còn phải đến điều trị khẩn cấp trực ban."
Hà Vũ Bạch chống người dậy cầm bát: "Anh đi đi, em tự uống, công việc không thể để lỡ."
Hôn nhẹ thái dương đối phương, Lãnh Tấn dặn dò cậu: "Khó chịu thì bảo Tiểu Viên gọi điện thoại cho anh."
"Biết rồi."
Đưa mắt nhìn theo Lãnh Tấn rời đi, Hà Vũ Bạch uống cháo ngụm nhỏ, thỉnh thoảng lại cười cười.
Chính thức gặp phụ huynh, nghe khiến người ta hơi xấu hổ.
Về nhà thấy trên mu bàn tay con trai đâm kim tiêm, Hà Quyền liền đau lòng muốn chết.
Vừa nghe là viêm ruột thừa, y lại càng giống như trong lòng mọc cỏ.
Phẫu thuật, đau lòng, không phẫu thuật, lỡ không chữa khỏi triệt để tương lai vẫn không tránh thoát.
Lúc cơm tối y cố ý dặn dò dì,