Edit + Beta: Vịt
**** Chúc mọi người 20/10 vui vẻ, luôn xinh đẹp, nhiều thành công nhé
Nghe nói Trình Nghị nghỉ hè muốn về nước, Hà Vũ Bạch cuối tuần tốn một ngày thu dọn phòng ngủ nhỏ bị làm thành nhà kho.
Sau khi kết hôn bán căn nhà cũ, mua một căn 4 phòng ở kết cấu kiểu duplex gần Tổng hợp Đại Chính hơn.
Lại còn là nhà khu trường học, diện tích tăng cộng thêm khu vực cũng tốt hơn lúc trước, thế là nợ nần nhiều hơn.
Hà Vũ Bạch cảm thấy lãi 20 năm thêm mấy triệu không đáng, bèn âm thầm nộp hết khoản còn lại.
Lãnh Tấn phát hiện sau đó cãi nhau với cậu, bộ dạng lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng.
Hà Vũ Bạch tìm Mạc Nhất Phàm kể khổ, Mạc Nhất Phàm chỉ khuyên cậu: Sống ở nhà, không thể thoát khỏi củi gạo dầu muối tương dấm trà, càng khó thoát khỏi va chạm.
Quan trọng là có thể hiểu tôn trọng bao dung nhau, có chuyện gì thì thương lượng, phải cùng nhau ra quyết định.
Sau đó Mạc Nhất Phàm lại gọi điện thoại cho Lãnh Tấn, trước tiên quở mắng thằng con lòng tự ái quá cao một trận, sau đó gánh chịu hết mọi chuyện, nói là ông đưa tiền cho Hà Vũ Bạch đi nộp khoản còn lại.
Đêm hôm đó Lãnh Tấn nằm trên giường, đột nhiên phun ra một câu "Tiểu Bạch, anh đã nói nuôi em thì nhất định có thể nuôi được em", lại trở mình ôm người vào ngực bất chấp muốn cậu, lần đó đã kết thúc cuộc chiến tranh lạnh kéo dài nửa tháng.
Cũng từ ngày đó, Hà Vũ Bạch coi như hiểu vì sao ba cậu luôn gây sự cãi nhau chiến tranh lạnh với cha cậu — Nhịn mấy ngày mới làm, trong nháy mắt tìm về cảm giác lần đầu tiên.
Mấy chiếc hòm phủ bụi trong căn phòng ngủ nhỏ, phần lớn là vật phẩm cá nhân của Lãnh Tấn: Ghi chép hồi đại học, CD phim không nỡ ném đi nhưng không có thời gian xem, quần áo may thủ công làm từ vật liệu rất thượng thừa đáng tiếc kiểu dáng lỗi thời, còn có 5 cái hòm lớn chất đầy sách và một đống đồ cũ linh tinh.
Hà Vũ Bạch trước khi bắt đầu quét dọn đã nói với Lãnh Tấn, đồ không động đến hơn 1 năm, ngoài tài liệu cần thiết thì bỏ hết đi.
Có thể quyên thì quyền, không thể quyên thì vứt hết.
Cả phòng ngủ chất đầy đồ linh tinh, mỗi lần mời giúp việc đến quét dọn, người ta dứt khoát bỏ qua căn phòng này.
Đặt một vài cuốn sách đã hủy xuất bản nhưng vẫn đáng giá lưu giữ lên giá sách, Hà Vũ Bạch lại bắt đầu dọn dẹp chiếc hòm đựng đầy đồ linh tinh.
Dọn ra một cuốn album ảnh, cậu ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu lật xem.
Ảnh bắt đầu ghi lại cuộc đời Lãnh Tấn từ hồi hắn khoảng 13-14 tuổi, hồi đó Lãnh Tấn rất gầy, mùa hè mặc áo cộc quần đùi để lộ ra chân tay như que củi.
Trên mặt không có biểu cảm gì, là một thiếu niên nhìn qua hơi u tối.
Hai tờ sau, trong tấm ảnh xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc đúng mực, mặt mũi xinh đẹp.
Hà Vũ Bạch biết, đây là mẹ nuôi của Lãnh Tấn, bà Ngô Lệ Uyển.
Trên bàn làm việc của Lãnh Tấn có một bức hình Ngô Lệ Uyển hồi còn trẻ, không thể nói là mỹ nữ quá tao nhã, nhưng lại có khí chất dịu dàng thanh lệ như cái tên của bà.
Kể từ bức hình có bà xuất hiện, trên mặt Lãnh Tấn rốt cục lộ ra chút tươi cười.
Hà Vũ Bạch giở từng tờ, thỉnh thoảng mím môi cười.
Cậu phát hiện Lãnh Tấn cũng có thời kỳ phản nghịch: Nhuộm tóc vàng chóe, mặc đồng phục dài rộng quê mùa chụp đủ kiểu nhí nhố với đám bạn, bối cảnh nhìn giống nhà trường tổ chức chơi xuân hoặc là đi dạo mùa thu.
Giở thêm vài tờ, lại đổi phong cách.
Trong bức hình, Lãnh Tấn vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cổng trường y, tóc vàng đã trở về tóc đen, vóc người cũng cường tráng hơn, chỉ là khuôn mặt chưa rút hết vẻ ngây ngô của thiếu niên.
Mấy tờ cuối album ảnh trống không, Hà Vũ Bạch tính thời gian, đoán chắc là sau khi mẹ nuôi qua đời, Lãnh Tấn không lưu giữ ảnh của mình nữa.
Đặt album ảnh xuống, cậu cầm một quyển sổ da cứng trong hòm, mở ra vừa nhìn phát hiện là nhật ký của Lãnh Tấn lập tức đóng lại.
Cậu cũng không phải không tò mò về quá khứ của Lãnh Tấn, nhưng nội dung ghi chép những thứ đã qua thuộc về bí mật riêng tư, cho dù là người thân thiết hơn nữa cũng không có quyền xem trộm.
Vẫn còn vài cuốn bìa da cứng giống vậy, Hà Vũ Bạch lau tỉ mỉ bụi mỏng trên bìa, dùng dây thừng buộc gọn đặt vào một bên, định lát nữa cất vào trong tủ chuyên đựng tài luyện.
Đồ vật được dọn cuối cùng trong hòm là hộp bánh quy kiểu cũ, loại hồi bé thường nhìn thấy trong siêu thị.
Trên nắp hộp là tòa thành và xe ngựa ép khuôn, viền đã rỉ sét, Hà Vũ Bạch tốn nhiều sức mới bật được nó ra.
Hầy, quả thực là cái hòm châu báu.
Cầm lấy mô hình quân nhân nhỏ trong hộp sắc và tiền xu gỉ sét loang lổ, Hà Vũ Bạch cười bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thật ra toàn là mấy vật nhỏ không đáng tiền, nhưng có lẽ ai cũng từng có một "hộp báu" như vậy, bên trong đầy ắp vật phẩm vô cùng quý báu với từng thời kỳ của mình, tuyệt đối không thể vứt bỏ.
Từ những thứ trong hộp sắt có thể nhìn ra, đây là Lãnh Tấn lưu giữ từ hồi còn bé, đến khi anh học xong.
Bên trong có một lưỡi dao mổ, không rỉ sét, vẫn sắc bén.
Hà Vũ Bạch hết sức khẳng định, đây là kỷ niệm Lãnh Tấn lần đầu tiên cầm dao.
Lưỡi dao được bọc trong một chiếc khăn tay viền ren bằng bông, loại dùng cho trẻ con, giống như chiếc hộp sắt này, trước kia rất phổ thông có thể nhìn thấy khắp nơi.
Hà Vũ Bạch nhớ mơ hồ, hồi mình bé cũng từng dùng