Edit + Beta: Vịt
Nhiệt độ liên tục báo động, trời nóng đến ve cũng lười kêu.
Ban ngày mọi người nóng tới trốn trong phòng làm việc, chỉ cần mặt trời vừa xuống núi, quán bán hàng ven đường và tiếng người náo nhiệt.
Người ăn đêm nhiều, say rượu gây chuyện, viêm dạ dày cấp tính, trúng độc rượu càng nhiều.
Chưa đến 9h, trong đại sảnh điều trị khẩn cấp của Tổng hợp Đại Chính đã tưng bừng chật chội như hội chùa Tết âm.
Lãnh Tấn vừa xử lý xong bệnh nhân uống nhiều đi không nhìn đường, va phải xe máy, lại được khu hộ sĩ phân đến một người rách vết sẹo to cỡ lòng bàn tay.
Vết thương sâu thấy xương, xem ra hình như là bị thủy tinh hoặc vũ khí sắc bén gây thương tích.
Người bị thương miệng đầy mùi rượu, lúc nói chuyện đầu lưỡi như ngậm trong miệng.
"Tô......!khấu......!khồng......!seo."
Bệnh nhân nói xong, Lãnh Tấn phản ứng một lúc mới hiểu được hắn nói là "Tôi muốn khâu không để lại sẹo".
Kiểu khâu này gọi là khâu thẩm mĩ, khâu liên tục hàng dưới da, dùng chỉ khâu dễ tiêu, đầu sợi cuối cùng cũng chôn sâu vào dưới da.
Không cần cắt chỉ, không để lại đường khâu.
Nhưng vết thương của người anh em này, để lại sẹo là trăm phần trăm, cùng lắm thì bớt đi vào lỗ kim.
Khâu thẩm mĩ rất tốn thời gian, Lãnh Tấn nửa tiếng nữa còn phải đến phòng can thiệp, đành phải giải thích với đối phương: "Không thì chuyển viện cho anh nhé, hôm nay chỗ chúng tôi thật sự quá bận."
"Thành......!thạo chứ!?" Người bệnh xiêu vẹo tựa lên ghế, tốn sức hồi lâu mới mở mắt ra được một cái khe, "Tô......!phải hâu......!ết......!thươn!"
"Tôi chỉ có thời gian nửa iếng, có người mắc nhồi máu cơ tim chờ điều trị đó."
Người bị thương khua tay loạn xạ: "Đổi......!đổi bác sĩ cho tôi!"
"Bây giờ chỉ có thực tập sinh rảnh, anh khâu không?" Lãnh Tấn nói, cầm ống nghe máy bàn lên, định gọi thực tập sinh Khương Hành đến làm thay.
"Biến!"
Thấy người bị thương như vậy, Lãnh Tấn cảm thấy đối phương có lẽ không hiểu mình vừa nãy nói gì.
Nhưng Khương Hành chắc chắn sẽ không làm hắn mất mặt, lần trước ở trong phòng giải phẫu hắn đã cho Khương Hành cơ hội khâu, chứng kiến kỹ thuật đã khổ luyện ra.
Là thực tập sinh, Khương Hành cũng không cần trực, nhưng hắn rất chăm chỉ, mỗi ngày đều xem một lượt ghi chép quản lý giường bệnh của mọi người, bình thường sau 10h mới rời khỏi bệnh viện.
Lãnh Tấn gọi điện thoại đến khu bệnh, bảo khu hộ sĩ gọi Khương Hành đến điều trị khẩn cấp làm việc.
.
Truyện Khoa Huyễn
"Chủ nhiệm Lãnh, anh gọi em?"
Khương Hành gõ cửa vào phòng.
Cậu ta không quá béo, nhưng có khuôn mặt tròn tràn đầy phúc khí, khiến cậu ta nhìn qua ú nu.
Bình thường ở văn phòng ai cũng thích nhéo mặt cậu ta, nghe nói cảm xúc nhéo rất tuyệt, rất thoải mái.
Lãnh Tấn chưa từng nhéo, nhưng hắn không chỉ một lần nhìn thấy Hà Vũ Bạch nhéo Khương Hành.
Lẽ ra Khương Hành còn lớn hơn Hà Vũ Bạch một tuổi, nhưng khuôn mặt này không để lộ số tuổi, nhìn giống sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp.
Lãnh Tấn nhìn người bị thương đã xiêu vẹo trên ghế ngủ mất: "Người này thuộc về cậu, phải khâu thẩm mĩ."
Cồn làm tê liệt cảm giác đau, đừng nói vết thương không cảm giác được đau, hắn nghĩ thuốc tê khâu vết thương cũng giảm đi.
"Em? Tự làm?" Giọng điệu Khương Hành có chút khẩn trương.
"Đúng thế, không ai trông chừng cậu làm việc không phải dễ dàng hơn?" Lãnh Tấn kéo khóe miệng, "Tôi đã kê mũi uốn ván cho bệnh nhân, khâu xong nhớ gọi y tá tiêm cho hắn."
Khương Hành cầm áo blouse của mình, gật đầu mạnh.
Từ phòng can thiệp đi ra ngoài, Lãnh Tấn về khu bệnh.
Khu hộ sĩ thông báo với hắn, có bệnh nhân hồi sáng giải phẫu thận đã tỉnh, kêu khó chịu.
Lãnh Tấn vào phòng bệnh, nghe người bệnh nói lưng đau, liền gọi y tá giúp, đỡ lấy đẩy người đi.
Quần áo bệnh nhân vén lên, hắn nhìn, cau mày — Lúc tiêu độc dùng cồn i-ốt làm bỏng lưng một mảng lớn, chắc chắn đau.
Dặn dò y tá y tá trực ban tiệt trùng cho bệnh nhân, dán cao Hồng Môi Tố, chú ý hộ lí, Lãnh Tấn lắc đầu về phòng làm việc nghỉ ngơi.
Không chừng sáng mai lại phải nhận khiếu nại, nhưng nồng độ cồn i-ốt đã phân phối thống nhất, không thể nói bởi vì da dẻ bệnh nhân mềm, mà pha riêng chai nồng độ thấp.
Lại nói nồng độ thấp cũng không có tác dụng, gặp phải chuyện thế này, cho dù là tai nạn y khoa cũng chỉ có thể coi như xui xẻo.
Đi vào văn phòng, Lãnh Tấn thấy Khương Hành vẫn chưa đi, đi qua gõ bàn làm việc của đối phương: "12h rồi, còn không về đi."
Khương Hành vội vàng đứng lên, nói: "Em vừa đi khâu vết thương, ghi chép quản lí giường hôm nay vẫn chưa xem xong."
"Khâu xong thế nào, tôi xem sao." Lãnh Tấn biết Khương Hành sẽ chụp hình lưu niệm.
Thật ra đa số lính mới đều có thói quen này, trước khi anh vừa bắt đầu khâu cũng chụp hình lại, thi thoảng mang ra so sánh, xem kĩ thuật của mình có tiến bộ hay không.
Khương Hành mở điện thoại ra, show ảnh đã vá xong cho Lãnh Tấn.
Lãnh Tấn zoom to ảnh, xem kỹ một lát, bình luận: "Tốt lắm, có thể xuất sư rồi."
Nghe được khen ngợi, Khương Hành thở phào.
Cầm lại điện thoại, hắn lấy hết dũng khí hỏi Lãnh Tấn trước khi xoay người rời khỏi phòng làm việc: "Chủ nhiệm Lãnh, còn 1 tuần nữa là kết thúc thực tập, khu 1 mình sao vẫn chưa bố trí phỏng vấn?"
Lãnh Tấn đứng lại xoay người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Khương Hành, những người khác đều chạy khắp nơi phỏng vấn, nhưng tôi nghe thầy Tiền nói, cậu suốt ngày ở trong khu bệnh, không đi đâu cả."
Khương Hành do dự nhìn nhau với Lãnh Tấn, sau một lát lưỡng lự nói: "Chủ nhiệm Lãnh, em biết khu 1 hai năm rồi không có người mới vào, yêu cầu của anh cao......!Thật ra em cũng đã đến mấy bệnh viện, đi theo mấy chủ nhiệm, nhưng em bội phục anh nhất......!Anh chỉ chuyên sâu nghiệp vụ, không quan tâm chính trị, làm việc dưới trướng anh, ổn định."
"Ôi cha, bao năm rồi không nghe thấy ai nịnh bợ thoải mái thế này." Lãnh Tấn kéo khóe miệng cười cười, "Nhưng tình hình thực tế là, không phải tôi không làm mấy việc kia, mà Tổng hợp Đại Chính có bộ máy quản lí tốt, bình xét cấp bậc và khen thưởng, không đấu lại được.
Quả thực, tôi yêu cầu cao, không chỉ kiến thức cơ bản phải chắc, còn phải chịu khổ, chăm học chịu rèn luyện.
Hiện tại đầy bác sĩ, nhưng nói thì hay làm thì chẳng ra sao, tôi không cần."
Khương Hành gật gật đầu, hắn biết Lãnh Tấn vẫn còn câu sau.
Lãnh Tấn kéo ghế qua, giơ tay ra hiệu Khương Hành cũng ngồi xuống.
Đến khi hai người ngồi vào chỗ, hắn hỏi: "Tại sao cậu học y?"
"Hai cha tôi đều bị tự kỉ, cái này anh biết." Khương Hành nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài, "Hồi học tiểu học, có lần nhà trường tổ chức ngày của cha, yêu cầu phải có cha mẹ đến tham dự, hai cha tôi liền đến.
Kết quả hôm sau, các bạn bắt đầu cười nhạo tôi, nói cha tôi là tên ngốc......!Khi đó tôi vẫn chưa biết cái gì là tự kỷ, chỉ biết hai cha tôi không quá giống với phụ huynh của những