Điều Ước Hai Chúng Ta

H+ (Bắt Đầu Sự Lừa Đảo Bạt Vía :≫)


trước sau

Tôi ở trong phòng khách sạn sang trọng chờ anh. Đầu tôi quanh quẩn tự hỏi động phòng thì mình phải làm những gì. Vì vốn dĩ tôi chưa làm lần nào và cũng chưa bao giờ coi phim nên cái này là điều mà tôi cảm thấy hồi hộp nhất. Rồi trong lúc tôi không để ý, anh chộp lấy tôi. Tôi giật mình quay phắt lưng ra sau, cào tay loạn xạ vì tức. Anh hù tôi thế này từ hồi mới quen tới giờ. Anh tắt đèn, bật tivi. Phim ấy ấy khiến nước tôi chảy nhiều không kể xiếc. Tôi cố kìm nó lại. Nhìn sang anh, cậu nhỏ cũng cương lên mà tôi không biết nên cũng chả để ý. Tôi coi một hồi thì ngủ say như chết, anh cũng ngáy khò khò. Định làm gì thì cả hai quên nốt. (Kinh không? Thấy mình lừa đảo kinh không :>)

Mẹ tôi vào phòng, thấy bóng dáng hai người đang ôm nhau ngủ thì cười tủm tỉm tưởng xong rồi. Bà sao mà biết được chuyện gì thật sự đã xảy ra? :))

---------- ??? ----------

Tôi bật dậy. Tivi đã tắt rồi. Tôi nhìn sang chỗ anh rồi nhìn lại vào bộ quần áo. Ờ chắc không sao. Tôi nhìn lại chỗ anh đang nằm một lần nữa. Thấy tấm chăn che một cái gì đó, tôi nhẹ nhàng vén nó lên. Không phải là Ngạo Phong, anh đâu rồi?

Nỗi sợ hãi mất anh lại tràn vào tâm trí tôi. Tôi nhìn quanh rồi nhảy ra khỏi giường tìm anh. Tim tôi như bị tên bắt nạt tôi 15 năm về trước đấm thẳng vào. Tôi nhớ cái cảm giác đau nhói khi bị tên bắt nạt đấm thẳng vào tim và nhớ cái cảm giác "anh trai" đang nhảy vào đẩy hắn ra, cứu lấy tôi...

Khi bước ra ngoài, bên ngoài không phải khách sạn mà là một hành lang tối, sâu hun hút. Tôi từ từ bước vào, miệng run rẩy cầu nguyện. Tôi theo thiên chúa giáo nhưng tôi lại không tin vào đạo mình đang theo lắm. Nhưng những lúc tôi sợ, những gì kinh thánh viết làm tôi yên tâm phần nào. Tôi tiến dần vào hành lang, cái cửa phòng của tôi và anh biết mất. Tôi chỉ biết nhắm đằng trước mà đi vì trong này không còn ánh sáng nữa. Rồi... một luồn ánh sáng xuất hiện dần phía cuối con đường. Tôi mừng rỡ chạy như bay tới đó. Tôi đi ra ngoài, ra khỏi khách sạn. Nhìn lại vào cái cửa khách sạn tôi thấy nó cũng bình thường, nhưng lạ ở chỗ... tôi không thấy nhân viên nào trực cả. Chắc họ đi đâu đó có việc. Tôi không để ý lắm, đi ra khỏi khách sạn. Ngoài phố không có BẤT KÌ CHIẾC XE NÀO ĐANG ĐI, và cũng không có BẤT KÌ AI.
Tôi hoảng sợ một lúc thì bình tĩnh. Đối diện tôi là một đài phun nước. Nó đẹp lắm. Tôi lại gần rồi chợt nhận ra, phía xa xa có một khu rừng. Tôi bỗng thấy nước nhỏ xuống đất chưa kịp khô. Với một dấu giầy gần như bị gió làm mờ hết hằng trên các trong khu rừng. Tôi chạy như bay vào rừng thì thấy một hồ nước ngọt. Tôi lại gần, phía dưới là anh đang nhìn tôi. Mỉm cười...

---------- Ngôi thứ ba ---------

Triệu Di bật dậy, đối diện cô là chị An Nhi nhìn với ánh mắt lo lắng. Triệu Di ôm chầm lấy chị, nước mắt tuôn lã chã:

- Chị ơi! Hức... Ngạo Phong... Ngạo Phong chìm xuống đáy hồ rồi! Em đã bảo anh ta đi học bơi rồi mà, hức! Chị tìm anh ấy đi! Chị em mình tìm anh ấy đi mà.

An Nhi không biết nói gì... chỉ im lặng. Ma xui quỷ khiến kiểu gì mà dụ em ấy vào rừng như vậy? Cô đành đóng cửa, dìu Triệu Di lên giường. Thở dài:

- Em đừng đi vào rừng. Tiểu Phong nó chẳng bị chìm gì cả. Thật ra có chuyện này mà bố em giấu mãi cũng chẳng được. Thôi thì chị đành kể cho em vậy!

Triệu Di cố nín khóc, họng cô còn nất lên từng cơn:

- Hức, ba em... giấu gì ạ?

- Đừng nói cho ba em biết là chị kể nhé. Mẹ em xưa kia là một cô gái đẹp. Bà ấy cặp kè rất nhiều đàn ông. Lúc mà ba em quen mẹ em, ba em rất giàu. Mẹ em đòi hỏi rất nhiều, cô ta yêu ông chỉ vì tiền. Cô ấy rút hết tiền của ông rồi chia tay. Nhưng mẹ em có vụng trộm, sinh ra em rồi để lại đi với người đàn ông khác. Nhưng bà ta còn quá đáng hơn nữa là dìm chết bạn thân của mình để lấy tiền. Người bạn thân nguyền rủa: "Bà ta sinh ra ai thì người đó sẽ dìm chết đứa trẻ. Sau khi dìm đủ 100 đứa trẻ thì sẽ dìm chết bà ta". Nên người bạn đang dụ dỗ em đi đó.

Triệu Di cúi mặt. Cô căm hận bà, chính bà là người khởi nguồn cho mọi chuyện. Bà đã làm tất cả những điều này. An Nhi chỉ nhìn xa xăm, rồi nói:

- Có gì cứ bảo chị, đừng hành động một mình!

Triệu Di khẽ gật đầu, nước mắt tuôn lã chã.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Nữ Nhà Giàu Số Một: Kiều Dưỡng Nhiếp Chính Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện