Chương 4: Câu lạc bộ Karate
-Leo ! Cậu đã quen với trường mới chưa ?
-Có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ nhé.
-Cậu có rảnh không ? Xuống căntin uống nước với bọn tớ đi !
Đã hai tuần qua rồi mà sức ảnh hưởng của hotboy đối với mấy cô nàng trong lớp vẫn không giảm đi chút nào cả. Leo quay sang tặng cho họ một nụ cười rạng rỡ khiến đám con gái lảo đảo, mấy trái tim ngây thơ không hẹn mà cùng duyệt binh rầm rầm trong lồng ngực. Leo bỏ đi rồi mà cả đám vẫn ngồi ngẩn ngơ cười như bị trúng tà mơ màng, ai cũng hi vọng một lần được hotboy quan tâm. Nhưng thật tiếc vì họ không biết rằng cậu hotboy này chỉ để ý đến hai người con gái rất đặc biệt, Sa Lệ : cô gái xinh đẹp, thanh mai trúc mã của cậu. Anh Vũ: con ranh con xảo quyệt, kẻ thù không đội trời chung, cậu đã thề là phải chính tay giết nó!
Sau vài phút cả lớp lại xôn xao lên như một cái chợ, Anh Vũ quay sang Cát Cát đang nhăn nhó nhìn tờ giấy đánh giá đội Karate hôm qua. Một tháng nữa là có hội thể thao cấp tỉnh, Cát Cát là đội trưởng đội Karate, còn Anh Vũ là trụ cột vô cùng quan trọng. Năm nào hai người cũng mang về hai chiếc huy chương vàng danh giá cho trường. Nhưng năm nay có vẻ có chút rắc rối…
-Sao rồi Cát Cát ? Đội hình năm nay thế nào, có hạt giống nào ưu tú không?
-Hừm…Tình hình không khả quan cho lắm. Tớ đã đi thăm dò các trường khác rồi, họ khá mạnh, đội Karate của chúng ta năm nay thì quá yếu. Mấy anh chị trụ cột đã tốt nghiệp hết rồi. Thành viên còn lại của đội chỉ có vỏn vẹn 12 người mà còn toàn là tay mơ…Chán thật ! Cát Cát vất tờ giấy xuống bàn ngã người ra sau thở dài.
-Vậy là năm nay chúng ta phải nhường vé lại cho kẻ khác sao ? Anh Vũ quay lại xếp mấy cuốn sách vào ba lô một cách chậm chạp.-Hay cậu đi tới gặp mấy đội trường kia thương lượng đi, cùng lắm là dùng mĩ nhân kế loại họ ra khỏi vòng sơ khảo, tớ tin Cát Cát thừa sức làm việc này mà.
Kế sách hồ ly à? Nghe Anh Vũ nói vậy, Cát Cát thở dài ảo não.
-Tớ cũng đã từng nghĩ đến phương án đem cậu đi tặng cho họ, nhưng sau khi điều tra mới biết 90% đối thủ đều ở thế giới thứ 3. Nên Anh Vũ…cậu vô dụng rồi.
-Chậc…Không phải Cát Cát cũng ở thế giới thứ 3 sao? Anh Vũ gãi gãi đầu.-Cậu có cách gì không?
-Hừm…Có vài người học võ nhưng không nằm trong đội Karate. Nếu tuyển thêm được những người đặc biệt này thì chiến thắng sẽ nằm trong tay chúng ta. Chỉ cần trường mình có 4 vé
-Ờ…Anh Vũ ngước lên trời suy nghĩ.-Tớ một vé, cậu một vé, còn lại hai vé “cướp” ở đâu được chứ ?
-Hừm…Tớ đang suy nghĩ đây….Cát Cát lúc lắc mái tóc đuôi ngựa, rảo mắt nhìn quanh lớp rồi dừng lại ở đám đang xôm tụ, đột nhiên cô bé nhỏm dậy vổ hai tay mỉm cười rạng rỡ:
-Có rồi, có rồi !!! Hehehe….!
Quỷ đang cười. Anh Vũ thấy hơi lạnh sống lưng nhưng cũng cố ngước lên nhìn cô bạn mình đang đắc ý. Nó đã có cách gì sao? Không hổ danh là bạn thân của cô. Đầu óc cũng nhanh nhạy lắm. Nhưng cô bé thấy, sao nụ cười của nhỏ gian xảo quá !
-Cậu nghĩ ra trò gì rồi ? Cát Cát !
-Hahaha. Cách này cũng khá đơn giản thôi, nhưng tớ cần cậu giúp đỡ, Anh Vũ ! Cậu sẽ vì đội Karate của chúng ta mà hi sinh hết mình chứ ? Cát Cát nhìn Anh Vũ bằng đôi mắt long lanh chờ đợi.
Muốn cô hi sinh? Rất thông minh. Lần nào nghĩ ra trò vui bạn thân mến của cô cũng muốn đem cô ra làm vật hi sinh. Anh Vũ cười. Kinh nghiệm hơn 10 năm quen biết với nó cho thấy cô nên thẳng thừng từ chối.
- Nếu giúp được thì tớ nhất định giúp, nhưng nếu phải chết thì tớ xin kiếu !
-Thế là được rồi, bây giờ tớ sẽ chuẩn bị, cậu tới phòng tập trước đi ! Cát Cát vỗ mạnh vào vai Anh Vũ, con nhỏ này sao tự nhiên hăng hái thế không biết, rõ ràng là không bình thường mà…
-Cậu không cần tớ giúp cậu chuẩn bị sao ? Anh Vũ
-Cậu chỉ cần tới phòng tập chờ là được rồi !
-Thật sao ?
-Cứ tin ở tớ !
Cát Cát vừa nói vừa đẩy Anh Vũ ra cửa, cô bé đành xuống phòng tập trước. Mà không biết rằng, cô bạn mình đang âm mưu điều kinh khủng gì…
Khoảng 30 phút sau đó thì một đoàn gồm mấy chục tên lực lưỡng nhao nhao kéo tới phòng tập Karate. Anh Vũ đang tập cho các thành viên thi đấu dừng lại ngó ra. Đội bóng, đội điền kinh, cờ vua, cầu lông…. Sao những người này lại tới đây chứ…Cô bé còn đang ngơ ngác nhìn mấy vị khách thắc mắc thì lớp trưởng Cát Cát đi tới giữa phòng tập thông báo.
-Các bạn thân mến….yên lặng nghe đây ! Câu lạc bộ Karate của chúng ta đang thiếu những hạt giống ưu tú cho đợt giải hội thể thao sắp tới, mà đội karate năm nào cũng giành ngôi vô địch, không thể có chuyện năm nay chúng ta ra về tay không được, chúng ta phải cố gắng lấy được 4 tấm vé vào chung kết để không làm mất mặt các bậc tiền bối đi trước. Vì vậy với tư cách là một đội trưởng , tôi quyết định sẽ tuyển gấp thành viên vào đội…Và trên tinh thần tự nguyện của học sinh trong trường. Tôi không ép buộc ai cả, có điều…Cát Cát mỉm cười nhìn hết một lượt mọi người rồi nhấn giọng : -Nếu ai trở thành thành viên đội Karate và giành được giải hội thao ở vòng chung kết thì người đó sẽ được nhận một nụ hôn thật ngọt ngào của công chúa
-WAO !!!!
Đám con trai xôn xao lên, Anh Vũ thì té ngửa. Bạn Cát Cát thân mến của cô, hóa ra nó đã có ý định đem cô làm vật hiến tế cho đám con trai háu sắc này, hèn chi mà khi nãy nhất quyết đẩy cô tới phòng tập trước. Nó thật cao tay.
Bọn con trai thì nhìn Anh Vũ phấn khích lắm.Vì Anh Vũ rất là đáng yêu, khuôn mặt thiên thần đẹp tựa tranh vẽ, mái tóc xõa nhẹ dài qua vai và mềm như tơ, cộng với đôi mắt trong veo hút hồn người đối diện. Anh Vũ chính là một trong những hotgirl của trường. Tụi này mơ còn không có cơ hội tiếp xúc với cô,vậy mà bây giờ Cát Cát lại đưa ra cái điều kiện béo bở như thế, đúng là cơ hội trời à. Thế là cả đám nhặng xị lên tranh nhau đăng kí.
Anh Vũ thì toát mồ hôi hột. Thật khốn nạn cuộc đời, cô phải hi sinh nụ hôn đầu tiên của mình ấy con lợn háu sắc này sao ?
-Cát Cát, Cậu có oán thù gì với tớ hả, sao cậu dám bày ra trò này chứ ?
-Anh Vũ! Bình tĩnh đi, cậu phải biết hi sinh vì tập thể chứ ! Chỉ là một nụ hôn thôi mà !
-Hay lắm ! Chỉ là một nụ hôn thôi sao ? Thế sao cậu không hi sinh mà lại là tớ ?
-Hahaha…
Cát Cát tảng lờ đi chổ khác.
-Nhưng chúng ta có một điều kiện để đăng kí. Vì thời gian có hạn, đội của chúng tôi chỉ chọn những người đặc biệt mà thôi. Vì vậy điều kiện để các cậu được trở thành thành viên là các cậu phải đấu với Anh Vũ và thắng được cô ấy. Cát Cát vui vẻ đặt thêm điều kiện, nhưng đến đây thì đám con trai tỏ ra ngần ngại. Đánh bại Anh Vũ ư ? Cô gái dễ thương này sao, ai lại nỡ xuống tay cho đành chứ.
-Lớp trưởng ơi ! Điều kiện này thì có hơi quá đáng…
-Con trai ai lại đi đánh con gái chứ….
-Ngại gì chứ ? Cái này là thi đấu, không được tính là đánh nhau, mà con nhỏ trâu vật này cũng không giống mấy cô gái yếu ớt bình thường đâu, các cậu cứ thoải mái xuống tay đi ! Đây là cơ hội để các cậu được nhận nụ hôn của Anh Vũ đó. Cát Cát mỉm cười, nhưng đám người kia vẫn nhìn nhau ngần ngại…
-Bọn tớ…
-Không thể…
-Hừ ! Cậu vô dụng thật đó Cát Cát, nhìn tớ mà học hỏi nè ! Anh Vũ vui vẻ đi lại mỉm cười cao giọng.-Các chàng trai thân mến !!! Ai thắng tớ sẽ được trở thành thành viên chính thức của đội karate và các cậu sẽ được hẹn hò với lớp trưởng Cát Cát một ngày ngay hôm nay…
-Ồ Ồ Ồ !!!!!
Cả phòng lại nhao nhao lên, hình như bọn này còn phấn khích hơn điều kiện nụ hôn khi nãy nữa ! Vì Cát Cát cũng dễ thương đâu có kém gì Anh Vũ, hơn nữa điều kiện mới đưa ra còn thực tế hơn nụ hôn với Anh Vũ nhiều.
-Anh Vũ!!!! Cậu có thù oán gì với tớ sao…Cát Cát nghiến răng, trợn mắt nhìn nhỏ bạn thân. Anh Vũ thì mỉm cười tỉnh bơ.
-Thù oán gì chứ ? Chúng ta là bạn bè mà. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu !
Cát Cát nhìn nó chán ghét. Anh Vũ chỉ nói đúng vế “có họa cùng chịu” thôi. Rõ ràng con nhỏ này đang trả thù cô.
-Anh Vũ…Tôi đấu trước…
-Tôi…
-Tôi…
Đám háu sắc kia bắt đầu nhao nhao lên, Anh Vũ nhìn qua cười nhạt:
-Thế mà bảo là không nỡ xuống tay đánh con gái.Chậc ! Miệng lưỡi đàn ông quả là không đáng tin mà.
-Dẹp hết tụi nó đi, còn sót lại đứa nào tớ sẽ cho nó hôn cậu đó. Cát Cát bực bội quay đi.
-Hazzz ! Cậu đúng là phiền phức mà ! Mang một đám rác về đây, giờ bắt tớ dọn.
RỒI ! TẤT CẢ CÙNG XÔNG VÀO ĐI. CHÚNG TA SẼ GIẢI QYẾT NHANH GỌN TRONG VÒNG 15 PHÚT.
Vứt phăng chiếc khăn lau mồ hôi trên cổ xuống, Anh Vũ cười nhạt rồi bất ngờ xông vào đám xôn xao trước mặt. Cả đám kia cũng lập tức lao vào. Rồi…
Binh…
Bốp…
Rầm…rầm…rầm
-Kế hoạch của cậu hay lắm Cát Cát. Toàn là một lũ yếu như sên, thế này thì đi thi sẽ bị loại ngay ở vòng gửi xe chứ đừng có mơ mà vào chung kết.
-Anh Vũ ! Còn một người chưa đấu kìa.Cát Cát mỉm cười quay ra cửa.
Leo đang đứng dựa lưng vào tường nhìn Anh Vũ chằm chằm, cô nhóc giật mình. Oan gia của cô. Cơn gió độc nào đưa gã tới đây?
-Cậu khá đấy ! Nếu cậu mà là con trai, tôi chắc chắn sẽ nhận cậu làm thuộc hạ rồi. Leo cười nhạt nhận xét.
-Cám ơn, nếu thật sự có may mắn đó thì tớ xin được từ chối. Cậu lết tới đây làm gì ?
Cát Cát mỉm cười vui vẻ đi lại trước mặt Leo dụ dỗ:
-Leo ! Hình như cậu chưa đăng kí vào đội thể thao nào cả. Cậu muốn tham gia vào câu lạc bộ Karate của bọn tớ không ? Cậu sẽ được nhận một nụ hôn của Anh Vũ nếu đoạt được huy chương vàng đó.
-Hừ ! Ai mà thèm hôn con nhỏ trâu vật ấy. Tôi tới đây chỉ vì nghe đồn người mạnh nhất trường ở trong đội Karate. Tôi muốn thách đấu với thằng đó. Nó đâu rồi ? Leo cười nhạt nhìn xung quanh.
-Thách đấu ? Cát Cát tròn mắt, nghiêng đầu nhìn anh bạn thắc mắc.- Lí do?
-Hừ…Thói quen của tôi thôi. Ở bất cứ ngôi trường nào tôi tới học, tôi cũng là người mạnh nhất, và ở đây cũng không phải ngoại lệ. Thế kẻ nào là người mạnh nhất trong đội của các người, gọi nó ra đây.
-Hở ? Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền ra lệnh cho bọn tôi ? Cát Cát lơ đãng nhìn lên trần nhà, đúng là khó mà chấp nhận thái độ kiêu ngạo của tên này.
-Hừ ! Tôi cho các người 30 phút. Nếu không gọi kẻ đó ra, tôi sẽ phá nát cái phòng tập này và dợt đẹp bọn khoác lác các người, cho các người hết có cơ hội