Chap 44: Cái giá của sự tự do
Hai tuần sau khi đi chơi trên biển….
Trên con đường vắng, Anh Khôi nhẹ nhàng thả những bước chân trên vỉa hè, đi dạo ban đêm thật dễ chịu, những làn gió nhẹ ùa qua mơn trớn mái tóc mượt mềm mại của cậu ra sau. Trên bầu trời cao vời vợi, ánh trăng bạc tỏa ánh sáng dịu nhẹ hòa vào ánh sáng vàng rực của mấy ngọn đèn hai bên đường, trong những bụi hoa dọc con đường vắng vọng lên những tiếng dế kêu đêm. Khu phố này ban đêm thật yên tĩnh, khác hẳn nơi ở của cậu trước kia….
Khôi Vỹ dường như lo lắng Hoàng Long sẽ đi tới tìm cậu nên trong suốt thời gian qua anh ấy không để cậu đi đâu một mình cả, nhưng đã rất lâu rồi ông ta không tìm tới Anh Khôi, mọi người đều cho rằng ông ta đã bỏ qua cho cậu, vì dù sao trong nhà họ Hà cũng đâu có thiếu người mong được vị trí thừa kế đó…
Anh Khôi chầm chậm thả những bước chân lơ đãng trên đường. Cậu ở lại Windy đã hơn một tháng rồi, trong suốt thời gian này ai cũng quan tâm đến cậu và tìm mọi cách để giúp cậu quên đi quá khứ đen tối của mình, đặc biệt là Anh Vũ, cô bé và Leo lúc nào cũng dán vào cậu như sợ rời ra cậu sẽ biến mất vậy. Khôi hơi mỉm cười. Chưa bao giờ cậu thấy hạnh phúc như vậy, cậu muốn níu giữ những thứ này mãi mãi bên cạnh mình, bây giờ thì cậu không còn cần gì nữa. Tiền tài, địa vị đúng là những thứ phù du, giờ đây cậu lại càng tỏ ra coi thường chúng hơn, cậu đã có được những thứ không thể nào mua được bằng tiền…
Khôi mỉm cười bước đi. Cậu sẽ ở lại mãi mãi nơi này, đây mới chính là nơi cậu thuộc về…
Đột nhiên…
Có mấy chiếc xe hơi lao tới dừng lại trước mặt Anh Khôi, rồi một đám người bước ra vây lấy cậu…
-Mày có vẻ thảnh thơi quá nhỉ? con trai !
Một người đàn ông trung niên bước ra từ một chiếc limo trắng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu trừng trừng, Anh Khôi hơi nhíu mày, cứ tưởng đã thoát rồi, nhưng cuối cùng ông ta cũng đến…
-Ông muốn gì ? Anh Khôi đút một tay vào túi quần đứng dựa lưng vào một thân cây lạnh lùng.
-Anh Khôi !!! Mày có biết mày đang làm gì hay không ? Mày biết nguyên tắc của Hoàng Long này mà, bất kể là thộc hạ, người thân hay con ruột, một khi đã phản lại tao, đều phải chết. Vậy mà mày lại muốn phản lại tao sao ? Hoàng Long nhìn cậu lạnh lẽo.
-Rồi ông định làm gì ? Giết tôi sao ?Anh Khôi cười nhạt nhìn bọn người vây quanh mình.
-Hừ ! Thái độ gì thế ? Con chó tao nuôi dưỡng suốt mười mấy năm trời giờ lại định quay sang cắn tao sao ?
-Vậy là ông vẫn còn nhớ đối với ông, tôi chỉ là một con chó ? Anh Khôi cười mỉa mai.
-Hừ ! Hoàng Long nhìn cậu cười nhạt.-Tao biết mày đã cố gắng suốt hai năm qua để có được vị trí thừa kế của tao. Bây giờ mày lại định bỏ đi như vậy sao ? Thật đáng thất vọng đó, con trai!
-Tôi chưa bao giờ thèm muốn vị trí thừa kế của ông.
-Mày đã quên bản giao ước của chúng ta hai năm trước đây sao? Nếu mày không thể trở thành người thừa kế theo đúng mong muốn của tao, Khôi Vỹ sẽ phải trở về nhà họ Hà, điều đó có nghĩa con bé vô dụng kia sẽ bị xóa sổ để Khôi Vỹ không còn gánh nặng vướng chân nữa. Mày có muốn nó chết không ?
-Họ không yếu ớt đến mức bị ông điều khiển đâu. Ông già ! Anh Khôi cười nhạt.-Nếu có thể, ông đã ép anh hai trở về lâu rồi, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra là ông không thể làm được điều đó, vì ông sợ anh ấy phải không ? người mà ông sợ nhất chính là anh Khôi Vỹ.
-Đủ rồi. Hoàng Long nhìn cậu bực bội.-Tao không muốn nhiều lời với mày, Anh Khôi !!! tao có thể bỏ qua ày sai lầm lần trước, nếu bây giờ mày trở về nhà.
-Nếu tôi nhất định không trở về ?
-Khôi Vỹ và Anh Vũ sẽ chết !
-Ông dám đụng vào họ ? Anh Khôi cười nhạt, đôi mắt cậu chợt sắc lẻm. Nhìn lạnh lẽo và đáng sợ không khác gì Khôi Vỹ, Hoàng Long hơi bất ngờ trước thái độ này.-Ông dám đụng vào họ, tôi sẽ giết ông !
-Giết ? Giết bố ruột của mày sao ? Mày muốn ra tay giết bố ruột của mày sao ? Hoàng Long cười lớn.
-Ông không phải bố ruột của tôi ! Anh cả cũng không phải con ruột của ông nên trước đây ông mới giết anh ấy. Tôi đã biết điều này từ lâu rồi. Điều đó cũng có nghĩa tôi sẽ không ngần ngại xuống tay băm nhỏ ông ra đâu.
-Hừ ! Hoàng Long cau mày. Xem ra con rối mà ông đào tạo sau một thời gian bị điều khiển giờ đã có linh hồn và tự chuyển động theo ý mình rồi.-Xem ra mày thật sự không còn muốn trở về nữa rồi, con trai.
-Ờh…
Anh Khôi nhìn những kẻ đang muốn lao vào mình. Nếu muốn giết cậu mà chỉ mang theo bọn này thì quá ít rồi. Ông ta nghĩ Anh Khôi yếu đến mức không xử đẹp được tụi này hay sao chứ.
-Nếu mày đã quyết định như vậy thì tao cũng không ép mày nữa. Anh Khôi ! Tao sẽ ày một cơ hội. Hoàng Long vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, gã quản gia vội đi lại mồi lửa cho ông ta.
-Cơ hội ? Anh Khôi ngước lên ngạc nhiên.
-Đúng ! Dù sao mày cũng là con trai tao một thời gian, mày cũng đã làm cho tao không ít việc rồi, tao không muốn giết mày. Tao sẽ ày một cơ hội để ra đi. Hoàng Long thở ra làn khói thuốc trắng mỉm cười.
-Chậc ! Tốt vậy sao ? Anh Khôi cười nhạt, ngay từ khi ông ta xuất hiện cậu đã đoán trước được mình sẽ kết thúc quan hệ với nhà họ Hà bằng một cuộc trao đổi.-Thế ông muốn gì ?
-Tao muốn mày giúp tao một việc cuối cùng, nếu mày làm xong, mày có thể đi khỏi nhà họ Hà, tao sẽ không làm gì gây khó dễ ày nữa. Tao sẽ để mày được tự do đúng với mong muốn của mày.
-Vậy ông muốn tôi làm gì ? Anh Khôi cười nhạt, việc cuối cùng sao, chắc chắn là không đơn giản rồi.
-Làm cái việc mà mày thất bại lần trước, giành một kho hàng mới với bọn Trường Dương. Lần này là một kho hàng quan trọng hơn trước đây nhiều, tao đã giao tiền cho đối tác, nhưng nếu muốn lấy nó về thì phải dùng vũ lực mới được, vì Trường Dương cũng muốn có những thứ này.
-Lại Trường Dương, dường như không có anh hai, ông không thể làm gì được gã đó nhỉ ? Anh Khôi cười mỉa mai.
-Thế nào ? Mày sẽ làm chứ ? con trai !
-Tôi còn lựa chọn sao ?
-Hừ ! Hoàng Long nhìn cậu cười nhạt.-Vậy tối mai. Đúng 6h00 tối, hãy trở về để chuẩn bị. Đây sẽ là công việc cuối cùng tao giao ày nên đừng có làm tao phải thất vọng .
-Được ! Ông nói thì phải giữ lời đó…
Anh Khôi đi rồi, tay quản gia mới quay sang Hoàng Long thắc mắc:
-Ông chủ, ông định để cậu ta đi tới đó ngày mai sao ?
-Ừ ! Dù hơi đáng tiếc, nhưng đây là cách duy nhất để bắt Khôi Vỹ