Chap 52 : Ác mộng
4h30 sáng….
-Leo !!!! Leo !!!!
Anh Vũ giật mình choàng tỉnh dậy, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, ánh mắt đen thẳm sợ hãi, Leo vội nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay ấm áp của cậu giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt… Anh Vũ đang nằm trên giường của Leo, cậu ở ngay bên cạnh canh chừng cô bé…
-Anh đây, anh đây…Anh Vũ, em đừng sợ !
Leo ôm chặt cô bé vào lòng vổ về, Anh Vũ đang thở gấp, trái tim đập mạnh từng hồi trong lồng ngực. Đây đã là lần thứ ba cô bé giật mình thức dậy trong đêm rồi. Anh Vũ ôm chặt lấy Leo run rẩy, cơn ác mộng cứ bám lấy cô, nó ám ảnh cô cả trong giấc ngủ, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng của Trường Dương luôn hiện lên trong đầu Anh Vũ, nụ cười nửa miệng của ác quỷ và bông hoa hồng đen mê hoặc đó…
Anh Vũ nhắm chặt mắt sợ hãi, bàn tay của Leo ôm chặt cô hơn, hơi ấm của cậu giúp cô bé bình tĩnh được phần nào. Sau khi cảnh sát đến, Leo đã đưa Anh Vũ về nhà cậu, Anh Vũ đã an toàn, nhưng cô bé không thể có được một giấc ngủ thanh bình, Leo đã thức trắng đêm để trông chừng cô bé, lần nào giật mình tỉnh dậy Anh Vũ cũng thấy khuôn mặt Leo nhìn cô đầy lo lắng, lúc đó Anh Vũ mới yên tâm được phần nào…
-Không sao nữa rồi Anh Vũ !!!!
Leo vẫn nhẹ nhàng vỗ về cô bé, Anh Vũ ngước lên nhìn cậu, đôi mắt rơm rớm nước. Leo đang mỉm cười dịu dàng trấn an cô, vết thương trên người Leo vẫn chưa được băng bó nhưng cậu vẫn không dám rời khỏi Anh Vũ nửa bước. Cô bé nhìn Leo mếu máo, chỉ vì cô mà Leo bị thương như vậy, nếu khi tối Leo không quay trở lại, không biết bây giờ cô đã ra sao rồi. Leo đẩy nhẹ Anh Vũ nằm xuống rồi đắp chăn lên cho cô bé dỗ dành…
-Ngủ tiếp đi Anh Vũ, ngày mai anh sẽ xin phép cho em nghỉ học.
-Anh sẽ không để em lại một mình chứ ? Anh Vũ nhìn Leo rơm rớm, ánh mắt trong veo hơi nhòe nước, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay cậu run run.-Em sợ lắm, Leo !!!! Em sợ lắm…
-Anh không đi đâu hết !
Leo vẫn mỉm cười cúi xuống choàng tay ôm lấy cô. Cái ôm thật nhẹ nhàng nhưng đem lại cho Anh Vũ cảm giác an toàn, cô bé hơi mỉm cười an tâm, Leo đưa tay vuốt vạt tóc trên trán cô bé.
-Ngủ đi nào !
Đôi mắt trong veo của Anh Vũ dần khép lại, cô lại chìm sâu vào giấc ngủ, và từ đó cho đến sáng không còn cơn ác mộng nào tìm đến Anh Vũ nữa, cô bé thấy rất thanh thản và an toàn, vì cô biết khi tỉnh lại cô sẽ luôn nhìn thấy khuôn mặt thân quen của Leo bên cạnh cô. Thiên thần đang ở bên cạnh Anh Vũ, thiên thần sẽ bảo vệ cho cô. Không sao nữa rồi…
Nhìn khuôn mặt Anh Vũ yên bình chìm vào giấc ngủ sâu, Leo mỉm cười nhẹ nhỏm, rồi cậu cau mày khi cựa quậy cánh tay trái, vai cậu đau buốt vì trúng cú đá của Trường Dương, không biết có bị gãy xương hay không, mấy vết thương trên người cậu chỉ mới được băng bó qua loa, có lẽ phải chờ đến sáng khi nào Anh Vũ tỉnh dậy và bình tĩnh lại thì cậu mới xem lại cẩn thận được. Bây giờ Anh Vũ đang hoảng loạn, nếu cô bé bất chợt tỉnh dậy mà không thấy Leo sẽ rắc rối lắm…
7h30 sáng….
-Phong ! Con bé thế nào rồi ?
Minh Đức từ ngoài cửa bước vào phòng con trai, Leo đang ngồi trên ghế cố định vết thương trên vai trái của mình, trên bàn la liệt đủ các loại bông băng thuốc đỏ, thấy mấy vết thương trên người con trai, Minh Đức đi lại lo lắng:
-Con không sao chứ ? Nếu bị thương thì hãy đến bệnh viện đi, hay để bố mời bác sĩ về nhà cho con.
-Con không sao ! Leo đưa tay lên ngang miệng rồi cậu quay về phía Anh Vũ đang ngủ trên giường ra hiệu cho ông im lặng.-Chỉ là vết thương nhỏ thôi, con không sao, bố đừng lo.
-Con bé Anh Vũ không bị thương ở đâu chứ ?
Minh Đức nhìn sang Anh Vũ lo lắng, cô bé vẫn nằm ngủ trên giường, có lẽ gần sáng Anh Vũ mới có thể ngủ một giấc dài ngon lành như vậy. Lùa tất cả bông băng thừa vào hộp cứu thương, Leo với tay lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người.
-Anh Vũ không sao, cô ấy chỉ bị hoảng loạn một chút thôi, có lẽ ngủ một giấc cô bé sẽ bình tỉnh lại.
Minh Đức và Leo nhẹ nhẹ đi ra ngoài cố không làm ồn để Anh Vũ không bị thức giấc.
-Tội nghiệp con bé, chắc nó sợ lắm. Minh Đức nhíu mày.-Chúng ta có nên báo chuyện này cho Khôi Vỹ biết không, Phong ?
-Con nghĩ là không nên, anh ấy đang cố tập trung vào công việc, nếu biết chuyện của Anh Vũ, Khôi Vỹ sẽ bị phân tâm đúng như mong muốn của Hoàng Long và Trường Dương rồi…
-Nhưng chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi, không chỉ có Trường Dương tìm đến Anh Vũ, ngay cả Hoàng Long cũng cho người đi bắt cô bé, có vẻ như bọn họ muốn dùng Anh Vũ làm áp lực để hạ gục Khôi Vỹ, cô bé đang gặp nguy hiểm.
-Con biết, nhưng con sẽ bảo vệ cho cô ấy. Con sẽ không để kẻ nào đụng vào một cộng tóc của Anh Vũ đâu.
-Con bảo vệ cô bé ?
-Vâng…
-Hahahaha….. Nghe Leo trả lời, Minh Đức quay đi cười lớn.-Không ngờ con trai của bố lại yêu quý cô bé như vậy, bố hơi bất ngờ đó. Trước giờ con chỉ lo đi đánh nhau quậy phá và gây phiền phức cho bố, vậy mà bây giờ lại cố trở nên mạnh mẽ, chín chắn để bảo vệ cho người khác ư ? tình yêu đúng là điều kì diệu khiến con người ta thay đổi nhỉ ? Con trưởng thành hơn một chút rồi đó, con trai !
Leo vừa đi vừa gãi đầu ngượng ngùng….
-Nhưng con cũng phải cẩn thận nhé, Phong ! Kẻ mà con định đối đầu là hai tên trùm của thế giới ngầm. Bố không cản con khi con muốn bảo vệ cô gái con yêu, nhưng bố cũng không muốn cho con bị thương hay gặp nguy hiểm đâu. Nếu có gì khó khăn cứ nói với bố.
-Bố đừng lo, con sẽ cẩn thận mà !
….
11h00…
Vài tia nắng xuyên qua cửa sổ đậu trên mặt Anh Vũ khiến cô bé tỉnh giấc, Anh Vũ cựa người chậm chạp ngồi dậy, đôi mắt trong veo nhìn quanh, căn phòng mang một màu trắng tinh vắng hoe, cô gạt chiếc chăn bước xuống….
-Em dậy rồi ?
Leo mở cửa bước vào, trên tay cậu là ly sữa nóng và tô cháo đang bốc khói, Anh Vũ nhìn cậu hơi ngơ ngác, khuôn mặt cô lúc này khá ngờ ngệch khi mới tỉnh ngủ, Leo nhìn cô bé bật cười, cậu đặt khay thức ăn xuống bàn đi lại ngồi bên cạnh cô.
-Nhìn mặt em ngố quá, nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ thêm chút nữa đi !
Anh Vũ đưa tay lên gãi đầu, khuôn mặt cô bé lúc này ngố thật, nhưng cũng vô cùng đáng yêu trong mắt Leo.
-Em đói quá, ngủ không được !
Leo mỉm cười. Ngủ đến tận trưa thì sao mà không đói được….
-Anh biết, anh mang cháo lên cho em rồi, đi rửa mặt rồi ra ăn nào.
Leo xoa đầu Anh Vũ rồi đẩy cô bé vào nhà tắm, trong lúc Anh Vũ làm vệ sinh cá nhân thì cậu khuấy đều tô cháo cho nguội bớt….
-Hình như áo của anh hơi rộng phải không ?
Leo nhìn cô bé bước ra từ nhà tắm, vạt tóc mái hơi ướt, cô bé đang mặc chiếc áo khoác của Leo tối hôm qua, Anh Vũ nhìn xuống ngại ngùng, chiếc áo này Leo mặc rất vừa vặn và đẹp, nhưng sao khi cô mặc lại giống chiếc váy ngắn quá, cô bé đưa tay lên gãi đầu, thật ngại quá…
-Lát nữa anh sẽ cho người qua nhà em lấy đồ cho em, nhưng để bảo đảm an toàn cho em, từ bây giờ em sẽ ở lại đây với anh, giờ thì lại ăn cháo đi nào.
-Sao anh không đi học, Leo ?Anh Vũ đưa thìa cháo lên miệng nhìn Leo thắc mắc. Leo vẫn chống cằm nhìn cô bé ăn mỉm cười.
-Anh không yên tâm để em ở nhà một mình.
-Nhưng sắp đến kì thi giữa kì rồi, nếu không đi học đầy đủ anh sẽ không làm bài được đâu !
-Em lo gì chứ, bài vở anh đã sai bọn đàn em chép rồi, anh thừa kiến thức để đạt được điểm tối đa mấy kì thi vớ vẩn này.
-Hừ ! Em thấy anh chỉ giỏi mấy môn tự nhiên thôi, mấy môn xã hội anh lười học lắm. Anh định làm sao với mấy môn đó đây ?
Anh Vũ nhìn Leo càu nhàu, tên này chỉ được cái thông minh sáng dạ, chứ những môn cần sự chăm chỉ cần cù thì Leo luôn đứng cuối lớp.
-Lo gì chứ ? Cùng lắm hôm thi nói mấy thằng đàn em ném phao cho anh là được.
Anh Vũ đang uống sữa suýt sặc vì câu nói của Leo, cậu nhóc thì vẫn nhe răng cười, hình như từ trước đến giờ tên này chuyên gia vượt qua các kì thi bằng cách gian lận này thì phải. Anh Vũ nhìn cậu gượng cười. Leo đúng là bá đạo…
Đại ca trường cấp ba…
-Leo, Anh Vũ !!!! Bọn tớ mang vở tới cho các cậu nè !!!!!
Vừa giải quyết xong tô cháo và ly sữa thì Cát Cát và Minh Nhật đi vào, Leo đã gọi điện nhờ họ cuối buổi mang tập chép cho hai người, cậu cũng kể sơ qua tình hình của Anh Vũ cho họ biết để tìm cách đối phó với các thầy cô trên lớp.
-Anh Vũ ! Cậu không sao chứ ?
Cát Cát nhìn cô bé lo lắng, rồi cô thấy chiếc áo khoác trên người Anh Vũ là của Leo, đôi mắt cô sáng lên, nở một nụ cười tinh quái, cô xáp lại gần Anh Vũ trêu chọc:
-Anh Vũ, sao cậu lại mặc đồ của Leo thế ?
Minh Nhật nghe vậy cũng quay sang Anh Vũ thắc mắc, cô bé gượng cười, khóe miệng giật giật, không biết hai bản mặt gian xảo của tụi này đang nghĩ thứ đen tối gì trong đầu nữa…
Minh Nhật và Cát Cát ở nhà Leo đến chiều mới về, Anh Vũ cũng không được đi đâu ra khỏi nhà nửa bước, lúc nào Leo cũng kè kè bên cạnh cô như hình với bóng, nhưng có khoảng một tiếng cậu không có ở nhà, lúc này Anh Vũ lại đâm ra lo lắng. Cô bé cứ đi đi lại lại trong căn phòng mong cậu mau chóng trở về. Rồi cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, mới hơn một tiếng, cô bé mỉm cười. Leo ở cạnh cô cảm thấy phiền phức như vậy, nhưng khi cậu đi khỏi Anh Vũ lại thấy cô đơn, chỉ mới có một tiếng đồng hồ…
-Anh Vũ, cháu đã khỏe hẳn chưa ?
Có tiếng nói vang lên, Anh Vũ quay ra cửa, Minh Đức đang bước vào, trên tay ông là tô đồ ăn đang bốc khói, ông nhìn cô bé mỉm cười thân thiết.
-Bác…cô bé hơi ấp úng, Anh Vũ chưa bao giờ gặp riêng ông như thế này nên hơi ngại.
-Phong đâu rồi ?
-Anh ấy…đi lấy đồ giúp cháu rồi ạ….
-Vậy à. Minh Đức mỉm cười đi lại đặt cái to nhỏ xuống bàn.-Anh Vũ, đây là súp tổ yến, rất tốt cho sức khỏe, bác vừa nói cô đầu bếp nấu cho cháu, cháu mau ăn đi cho khỏe, dạo này bác thấy cháu xanh xao quá…
-Vâng…cháu làm phiền bác quá rồi…cháu không sao đâu ạ…
Cô bé nhìn ông ngượng ngùng, Minh Đức đi tới xoa đầu cô bé, bàn tay của ông thật ấm áp và dịu dàng, Anh Vũ có hơi ngỡ ngàng trong một giây, nụ cười