Chap 58: Đi tìm kí ức
Hai tuần sau…
Vết thương của Leo cũng đỡ phần nào, cậu và Anh Vũ đã có thể đi học trở lại, vụ tai nạn của nhà Leo đã được đồn thổi đi khắp trường, đâu đâu mọi người cũng bàn bạc xoay quanh vấn đề này…
-Đại ca ! Chị hai ! hai người đã đi học lại rồi…
Vừa bước vào sân trường, đám đàn em của Leo đã vây kín lấy hai người, Leo nhìn đám bạn có vẻ hơi ngạc nhiên, cậu không nhớ nổi những khuôn mặt này.
-Đại ca. Vết thương của anh sao rồi ?
-Anh không sao chứ ?
Đám bạn cậu vẫn nhao nhao lên hỏi thăm, Leo quay sang Anh Vũ xác nhận.
-Anh Vũ…trước đây…anh có quen họ sao ?
Anh Vũ gật đầu, còn đám đàn em của cậu thì sốc toàn tập, vậy là tin Leo bị mất trí nhớ là đúng sự thật rồi. Thầy hiệu trưởng hói đầu ngay hôm đó đã gặp Khôi Vỹ và thảo luận ý kiến với cậu về việc có nên cho Leo tạm nghỉ một năm hay không, nhưng vì Leo muốn đi đến trường học nên họ phải để cậu tiếp tục, cả Leo và mọi người đều hi vọng rằng việc học tập trò chuyện trên lớp sẽ khiến cậu lấy lại được trí nhớ.
Và có một tin vui là Leo không hề quên đi kiến thức mấy môn học tự nhiên, và một tin buồn là cậu không nhớ được gì về kiến thức các môn học xã hội( căn bản là không có gì trong đầu để nhớ lại) Anh Vũ cũng kể lại cho Leo nghe rất nhiều chuyện giữa hai người trước đây, hẳn nhiên cô bé dấu nhẹm tất cả mọi thứ liên quan đến Hoàng Long và việc trả thù ông ta, Anh Vũ không muốn Leo biết những chuyện đã xảy ra để cậu không phải suy nghĩ nhiều, nhưng chính xác vì cô sợ nếu Leo biết được sự thật, cậu sẽ quay sang căm ghét cô…
-Đại ca, anh vẫn không nhớ được gì sao ?
Đám đàn em của Leo vẫn vây lấy cậu kể huyên thuyên đủ mọi chuyện xảy ra trước đây, nhưng Leo vẫn không thể nhớ ra được điều gì cả. Đầu cậu vẫn trong tình trạng trống rỗng.
-Đại ca, trước đây anh và tụi em rất hay đi đánh nhau, anh có nhớ không ?
-Chính vì anh rất mạnh và dũng mãnh khi đối mặt với kẻ thù nên mọi người mới gọi anh là Leo…
-Anh luôn ra tay giúp đỡ, bảo vệ cho tụi em…
-Vì anh đánh nhau quá nhiều nên mới bị chuyển từ trường cũ đến đây học…
Leo vẫn lắc đầu, đám bạn cậu đã kể đủ mọi chuyện trên trời dưới đất cho cậu nghe mà vẫn không đạt được chút kết quả gì cả, Minh Nhật và Cát Cát cũng nhiệt tình giúp cậu lấy lại trí nhớ bằng mấy câu chuyện hoang đường.
-Leo !!! Minh Nhật đi đến ngồi trước mặt cậu vui vẻ, Leo nhận ra người này, khi Leo đang ở trong bệnh viện, cậu ta là một trong những người ở bên cạnh quan tâm cậu nhiều nhất.-Cậu có nhớ những chuyện xảy ra trước đây không ? Chúng ta đã từng là bạn rất thân, trong lớp tớ luôn là người ném phao cho cậu mỗi khi cậu không học bài…
Anh Vũ và Cát Cát nhìn Minh Nhật nhăn nhó, chính xác là cả hai tên không chịu học bài…
…-Tớ còn giúp cậu rất nhiều trong các môn học tự nhiên (Xạo chắc rồi, Leo học giỏi nhất lớp mấy môn đó). Khi cậu bị bọn du côn đường phố bắt nạt chính tớ đã ra tay bảo vệ cho cậu. (Làm gì có đứa nào bắt nạt được Leo) Hôm sinh nhật cậu tớ còn hát tặng cậu một bài rất là hoành tráng, cậu nhớ không Leo, lúc đó cậu đã cảm động đến bật khóc luôn…
Đúng là bật khóc, nhưng không phải vì cảm động, thật là nói dối không chớp mắt mà. Anh Vũ và Cát Cát nhìn tên xảo trá trước mặt, khóe miệng giựt giựt, tên này có ý đồ gì khi cố tình chém gió với Leo như vậy chứ ?
-Leo…Cố nhớ lại đi. Cậu đã rất ngưỡng mộ tớ nên từng mong tớ làm đại ca của cậu nữa, cậu nhớ lại đi, Leo!
Leo vẫn nhìn cậu lắc đầu, cậu có cảm giác như những chuyện Minh Nhật kể lại cậu mới nghe lần đầu. Cát Cát thì chịu hết nổi, cô đá văng thằng bạn ra khỏi ghế rồi ngồi xuống thở dài.
-Đừng tin lời thằng ngốc này, Leo ! Thực ra người mà cậu luôn ngưỡng mộ từ trước đến giờ chỉ có tớ, chính tớ là người đã cho cậu tham gia đội Karate, tớ chính là đội trưởng kiêm lớp trưởng yêu quý của cậu, trước đây cậu đã chết mê chết mệt tớ…
-Tớ đã từng thích cậu sao, lớp trưởng ? Leo nhìn Cát Cát, đôi mắt đen ngờ nghệch, Anh Vũ thì máu đã dồn hết lên não. Hai đứa bạn quỷ quái này…
-Đúng vậy, đúng vậy !!! Tớ đã giúp đỡ cậu rất nhiều, bao che cho cậu cúp tiết nè, chép bài giúp cậu nè, giúp cậu trốn học nè…Tớ còn cho cậu mượn 500k lâu rồi mà cậu chưa trả nữa…
-Tớ nợ tiền cậu sao ? Leo móc bóp và rút ra đồng 500k định trả cho Cát Cát…
Nhưng Anh Vũ đã đưa tay nắm lấy cổ áo Cát Cát kéo lên cảnh cáo…
-Cậu đùa đủ chưa Cát Cát? Tình cảnh của Leo còn chưa đủ thê thảm hay sao mà cậu còn lừa đảo gạt tiền của người ta. Các cậu thật quá đáng. Đừng có tự ý thay đổi kí ức của người ta như vậy, mấy cậu có định giúp Leo lấy lại trí nhớ không vậy ? Hả?????
Cát Cát nhăn mặt bịt tai lại. Minh Nhật thì cười vu vơ.
-Bọn tớ đang giúp cậu ấy nhớ lại mọi chuyện bằng cách kể cho cậu ấy mấy chuyện đã xảy ra trước đây mà…
-Mấy cậu đang bịa chuyện chứ kể lại cái gì. Tất cả những gì mấy cậu vừa kể chính tớ cũng mới nghe lần đầu chứ đừng có nói là Leo. Anh Vũ thở dài ném nhỏ bạn ra, Leo lúc này mới quay lên nhìn cô bé mỉm cười.
-Anh Vũ…Nghe mấy bạn trong lớp kể lại trước đây em chết mê chết mệt anh phải không? Tỏ tình với anh… Còn đòi tự tử vì anh nữa…Rồi anh không có cách nào khác là đồng ý trở thành người yêu của em. Không ngờ em cũng có lúc bá đạo thật…
Chết mê chết mệt? Tỏ tình? Đòi tự tử?
Anh Vũ liếc xéo đám đàn em của Leo hầm hầm sát khí. Đứa xấu số nào dám bịa chuyện bôi nhọ danh dự của cô. Mà tụi nó kể thế nào là Leo tin như vậy luôn sao? Leo trước đây mắc bệnh hoang tưởng rất nặng, cứ tưởng sau khi mất trí nhớ thì căn bệnh này cũng mất luôn, nhưng xem ra cô nhầm rồi…
-Leo…đi với tớ, tớ đưa cậu đến một nơi rất thú vị. Cát Cát nắm cà vạt của Leo lôi đi.
Đám bạn cũng vội rồng rắn đi theo sau, lớp học hôm đó nhốn nháo cả lên, ai cũng tìm mọi cách để giúp đỡ Leo, đơn giản vì ai cũng rất quý mến cậu…
-Đây là phòng tập Karate mà mọi người nói sao ?Leo đi đến chồng gạch xếp cao ở góc căn phòng nghiêng ngó nhìn. Cát Cát cũng chạy đến huyên thuyên.
-Leo, mỗi lần tập ở đây cậu rất hay chặt gạch, trong đội Karate cậu là người mạnh nhất, cậu đã từng hạ đo ván một tên bự con trong vòng chung kết thể thao chỉ bằng một cước, chính nhờ chiến thắng của bốn đứa mình mà thầy hói đầu không giải tán đội Karate, mặc dù đội chúng ta cho đến nay chỉ có 12 thành viên ít ỏi, cậu nhớ không ?
-Không. Leo thở dài lắc đầu. Cát Cát xịu mặt, rồi cô nhìn sang Anh Vũ cười tinh quái.
-Leo, cậu có nhớ trước đây cậu vào đội Karate bằng cách nào không ? Cậu đã đánh bại Anh Vũ bằng một đòn cực kì hay ho đó…
-Tớ đánh Anh Vũ sao ? Leo quay sang lo lắng. Trước đây cậu là người như thế nào? Sao lại có thể ra tay đánh con gái? cô gái đó lại còn là Anh Vũ nữa chứ. Nhưng Cát Cát lắc đầu mỉm cười.
-Cậu không đánh cậu ấy, cậu chỉ…
Ặc…
Chưa nói hết câu cô nhóc đã bị Anh Vũ siết cổ từ phía sau, giữ chặt lấy nhỏ bạn, Anh Vũ khẽ thì thầm:
-Muốn chết phải không, Cát Cát ?
Cát Cát xanh mặt vội lắc đầu, cố gỡ cánh tay cứng ngắc của Anh Vũ ra…
Kết quả thì Leo chỉ nhớ được duy nhất một chuyện: Cậu đang bị mất trí nhớ.
Cuối buổi học…
-Leo !!! Anh đã nhớ được gì chưa ?
Cả đám xôn xao đi theo Leo ra ngoài cổng trường, cậu vẫn lắc đầu có vẻ chán nản, mặc dù mọi người rất nhiệt tình giúp cậu, nhưng Leo vẫn không thể nhớ được gì cả.
-Đại ca đừng lo, tụi em sẽ tìm cách giúp anh nhớ lại mọi chuyện…
-Tụi em cũng chép bài cho anh mấy hôm anh nghỉ học rồi…
-Anh sẽ sớm nhớ lại tất cả thôi…
Đám đàn em của Leo vẫn vây lấy cậu cười nói vui vẻ. Leo cũng mỉm cười, đám bạn của cậu thật nhiệt tình quá, rõ ràng trước đây tụi nó rất tốt với cậu, cậu thấy mình thật may mắn khi có những người bạn như thế này.
-Anh Vũ ! Cậu nhớ chăm sóc Leo cho tốt nhé !
Một cậu bạn quay sang Anh Vũ dặn dò, cô bé gật đầu, điều này thì không cần ai phải nhắc, nhưng Anh Vũ biết họ cũng rất yêu quý cô bé, vì từ trước đến giờ Anh Vũ là người mà đại ca của họ yêu thương nhất…
………….
-Leo, anh đang nghĩ gì thế? ăn kem đi!
Anh Vũ đưa cho Leo một ly kem dâu mát lạnh, đôi mắt trong veo cười thật tươi. Cầm lấy ly kem đưa lên miệng, Leo ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên bắt đầu nhấm nháp.
- Anh Vũ….Có thật trước đây em chết mê chết mệt anh không? Leo lên tiếng hỏi lại thắc mắc khi sáng,