Chap 61: Kẻ phản diện
Văn phòng giám đốc công ty Blue Rose…
-Thưa giám đốc, có người muốn gặp anh !
Cô thư kí xinh đẹp có mái tóc dài búi cao bước vào thông báo. Khôi Vỹ không quay sang, anh đang hí hoáy ghi chép những dữ liệu chạy dài trên máy tính, trên mặt bàn ngổn ngang giấy tờ mới được anh xử lí.
-Tôi đang bận lắm, nếu không phải người nào quan trọng thì từ chối đi.
-Một cô bé nào đó nói là em gái của giám đốc.
Khôi Vỹ hơi nhíu mày, đôi mắt anh mệt mỏi rời khỏi bàn máy tính quay sang.
-Bảo cô bé đợi tôi ở phòng khách đi, tôi sẽ ra ngay.
-Vâng !
Khôi Vỹ tiếp tục quay lại những con số đang chạy dài trên máy tính, đôi tay thoăn thoắt trên bàn phím, bộ não của anh đang xử lí khá nhiều thông tin, bây giờ nó lại được dung nạp thêm thắc mắc với cô em gái nữa…
“Anh Vũ…Con bé tới đây làm gì chứ ?”
10 phút sau…
-Anh Vũ !! Sao em lại tới đây ?
Cánh cửa phòng khách mở ra, Khôi Vỹ bước vào. Anh Vũ đang ngồi trên sô fa chờ đợi, chợt đôi mắt anh mở to hoảng hốt.
-Anh Vũ !!!! Đã xảy ra chuyện gì vậy ? sao em lại ra nông nỗi này ?
Anh Vũ ngước lên không trả lời, đôi mắt cô nhạt nước, mái tóc cô bé bết lại, khuôn mặt nhợt nhạt, trên cổ hằn đỏ dấu vết mấy ngón tay, đồng phục cũng xộc xệch lấm lem.
-Anh hai !!!!
Rồi cô bé òa khóc, bước chân loạng choạng chạy lại ôm chầm lấy Khôi Vỹ, trái tim cô thổn thức, nước mắt trào ra ướt đẫm ngực áo anh trai mình, Khôi Vỹ hơi nhíu mày, anh đưa tay lên lưng cô bé vỗ về….
Trong căn biệt thự sang trọng của thiên kim Sa Lệ…
-Leo !!!! Lâu rồi mới thấy cậu xuất hiện trở lại, nhớ cậu quá đi…
Đám con gái trong buổi tiệc ùa ra vây lấy Leo. Cậu không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng lướt qua đi thẳng vào trong nhà trước những ánh mắt tiếc nuối của đám con gái trong bữa tiệc…
-Sa Lệ, chúc mừng cậu ! Một cô gái trong bộ váy đen gợi cảm đi lại nâng ly rượu lên trước mặt cô. Sa Lệ ngước lên mỉm cười. -Cậu làm cách gì mà khiến Leo quay về với cậu nhanh vậy ?
Nhìn theo bóng Leo đi khuất vào bên trong nhà, Sa Lệ hé một nụ cười nửa miệng.
-Đơn giản thôi, chỉ cần kể cho cậu ấy nghe sự thật.
-Có thật chỉ đơn giản vậy thôi không ? Cô gái kia mỉm cười.
-Hì…và thay đổi nguyên liệu và cho thêm chút gia vị nữa. Sa Lệ đưa ly rượu lên miệng mỉm cười.
-Cậu cũng xảo quyệt thật đó Sa Lệ !
Trên ban công lộng gió, Leo thả tầm mắt lên bầu trời sáng rực ánh trăng, bàn tay cậu lạnh ngắt, Leo đưa lên nắm chặt, cảm giác khi cậu siết chặt cổ Anh Vũ vẫn hiện hữu. Leo nắm chặt bàn tay hơn, chiều nay suýt nữa thì cậu đã giết chết cô bé rồi, trái tim cậu đau thắt lại…
Tại sao lại là Anh Vũ chứ ? Cậu nhắm chặt mắt đau đớn, tại sao Anh Vũ lại lừa dối cậu? tại sao cô ấy lại hại chết bố cậu? có phải vì cô ấy muốn giúp Khôi Vỹ cướp công ty của gia đình cậu như lời Sa Lệ đã nói hay không ? đầu óc cậu như muốn nổ tung ra, cậu không muốn tin đây là sự thật, Anh Vũ luôn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho cậu, tất cả chỉ là giả dối thôi sao ? Cô ấy chỉ muốn lợi dụng cậu thôi sao ?
Không thể tin được, ánh mắt buồn bã của cô khi cậu đau khổ, nụ cười rạng rỡ sưởi ấm trái tim cậu khi cậu thấy cô đơn, tất cả chỉ là giả tạo sao ? Leo không muốn tin, nhưng cô ấy đúng là con gái của Hoàng Long, cô ấy đúng là người đã hại chết bố cậu. Đó là sự thật…
Đôi mắt cậu nhìn ra xa sắc lẻm, bố-người mà cậu yêu thương kính trọng nhất, tại sao cô ta dám hại ông ấy chứ ? không thể tha thứ cho những kẻ đó được, không thể tha thứ được…
“Hà Anh Vũ…Tôi hận cô…”
-Leo ! Cậu làm gì ngoài này vậy? sao không xuống dưới với mọi người ?
Sa Lệ từ sau đi lại, bên cạnh cô còn có Hữu Chiến. Đương nhiên Leo cũng không nhớ nỗi người này. Đi lại gần Leo với vẻ quan tâm, ông ta nở một nụ cười xã giao nhạt nhẽo.
-Hạ Phong ! Sao cháu lại đứng đây một mình? xuống dưới với mọi người đi! Sa Lệ cố ý tổ chức buổi tiệc này cho cháu đó, đừng phụ lòng con gái bác chứ.
Leo thở dài quay lại dựa lưng lên lan can, đôi mắt hơi buồn.
-Xin lỗi, cháu muốn được yên tĩnh một lát.
-Leo !!!! Như vậy không được đâu, mấy nhỏ bạn của em đều muốn được gặp anh, anh hãy cùng em xuống với họ đi, anh là vị hôn phu tương lai của em mà. Sa Lệ đi lại níu tay Leo nhỏng nhẽo, cậu nhóc cũng không tỏ vẻ gì hào hứng cả. Hữu Chiến đi lại vỗ vai cậu.
-Hạ Phong, cháu đừng lo, ngày mai bác nhất định giúp cháu đòi lại công ty từ tay Hà Khôi Vỹ, luật sư bác cũng đã chuẩn bị xong rồi, nó sẽ chẳng dám ho he gì đâu. Rồi chúng ta cũng sẽ sớm bắt cha con chúng vào tù để trả thù cho bố cháu nữa.
Leo vẫn không phản ứng gì, trong đầu cậu lúc này trống rỗng, có chăng chỉ là hình ảnh mờ nhạt của một cô gái bé nhỏ có đôi mắt trong veo buồn thẳm…
Anh Vũ…
-Cháu cứ an tâm mà giao mọi thứ lại cho bác, Hạ Phong, trước đây bác và bố cháu vốn là bạn thân của nhau, bác luôn coi cháu như con đẻ của mình vậy, bây giờ bố cháu đã mất rồi, nhưng bác sẽ thay ông ấy chăm sóc cho cháu chu đáo.
Hữu Chiến vẫn huyên thuyên đủ mọi chuyện với Leo, còn cậu vẫn lặng yên, đôi mắt cay xè, trái tim vẫn đau thắt lại. Người cậu yêu thương nhất, người cậu tin tưởng nhất, giờ đây lại là kẻ thù của cậu…
Cậu còn có thể tin tưởng ai nữa chứ…
Và đúng như lời Hữu Chiến nói, ngay sáng hôm sau ông ta đã kéo tới công ty tìm Khôi Vỹ…
-Anh Vũ ! Cậu không sao chứ ?
Cát Cát nhìn cô bé lo lắng, mới sáng sớm hai đứa đã trốn học tới văn phòng công ty của Khôi Vỹ tìm cô. Anh Vũ thì như người mất hồn từ chiều qua đên giờ. Minh Nhật hơi nhíu mày khi nhìn thấy vết tím trên cổ cô bé, Leo thật tàn nhẫn, cậu có cảm giác như hôm qua cậu ta muốn giết Anh Vũ thật vậy.
-Anh Vũ ! Em mau đi học đi, trốn nhiều sẽ không tốt đâu. Khôi Vỹ quay sang nhắc nhở. Cô bé vẫn cứ lặng thinh, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Cô đang chờ đợi…
-Hà Khôi Vỹ !!!!
Cánh cửa văn phòng mở tung ra, Hữu Chiến và một đám xôn xao ùa vào, sau lưng ông ta là Leo, ánh mắt đen thẳm của Anh Vũ hơi ngước lên…
“Cuối cùng anh cũng tới sao? Leo…”
Leo lướt ánh mắt lạnh lẽo của mình qua cô bé, rồi cậu đi lại trước mặt Khôi Vỹ ra lệnh.
-Hà Khôi Vỹ ! Màn kịch của hai anh em anh đến đây là chấm dứt được rồi, tôi muốn anh trả lại cho tôi Blue Rose…Ngay lập tức….
Khôi Vỹ vẫn ngồi im trên ghế bàn làm việc nhìn cậu, rồi anh lướt ánh mắt qua những kẻ hung hăng phía sau Leo cười nhạt.
-Tôi không hiểu cậu muốn nói gì cả, Leo ?
-Đừng giả vờ với tôi, tôi nói anh hạ màn được rồi, bàn giao lại công ty cho tôi rồi cút khỏi đây mau.
-Leo ! Cậu cẩn thận lời nói của mình đó, ít ra thì cậu cũng phải biết lễ độ với người hơn tuổi chứ, mà cậu muốn đòi lại thứ gì vậy, tôi nợ cậu thứ gì sao ?
-Anh đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, tôi muốn anh trả lại Blue Rose cho tôi ngay lập tức, tôi sẽ không nói lại một lần nữa đâu. Leo nhìn Khôi Vỹ giận dữ.
-Blue Rose ? Nó là của cậu khi nào vậy ? Khôi Vỹ từ từ đứng dậy đi ra ngoài. –Từ sau khi Hoàng Minh Đức mất thì nó đã trở thành của tôi rồi, tôi bây giờ là giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị nắm số cổ phần cao nhất ở đây, chẳng có thứ gì thuộc về cậu cả.
-Vậy đúng là các người hại chết bố tôi để cướp Blue Rose sao ? Leo trợn trừng đôi mắt sắc lẻm.
Anh Vũ thì cảm thấy hơi nhói trong lòng, Cát Cát và Minh Nhật cũng nhìn hai người ngơ ngác, mọi thứ sao lại khó hiểu như vậy, hết Leo hiểu lầm Anh Vũ rồi lại đến lượt Khôi Vỹ cướp công ty của cậu ấy, Khôi Vỹ mà họ quen biết đâu có phải là người như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ ?
-Hà Khôi Vỹ, nếu mày nhất định chiếm đoạt công ty của con rễ tao, mày sẽ hối hận đó. Hữu Chiến giờ mới lên tiếng, đã đến lúc ông xuất hiện đóng vai người hùng giúp đỡ con rễ tương lai rồi.-Hà Khôi Vỹ…Tao cảnh cáo mày lần cuối. Nếu mày không ngoan ngoãn trả lại Blue Rose cho Hạ Phong, tao sẽ kiện mày ra tòa vì tội cố ý chiếm đoạt tài sản của người khác, rồi mày và con em gái của mày sẽ phải vào nhà đá bóc lịch vô thời hạn.
Khôi Vỹ bật cười, tên cáo già này, định hù ai vậy chứ.
-Cứ tự nhiên đi! Chắc ông cũng đã thuê sẵn luật sư rồi phải không? Tôi cũng chuẩn bị mọi thứ chu đáo rồi. Bây giờ tôi là người nắm giữ cổ phần cao nhất ở đây, đương nhiên là rất hợp pháp, kiện tôi đi tù là điều không thể.
Khôi Vỹ lạnh lùng lấy mớ giấy tờ mới phô tô trên bàn ném xuống đất trước mặt Hữu Chiến, ông ta lạnh lùng nhặt lên xem, hai phút sau thì mồ hôi ông ta toát ra như tắm, ông ta nhìn Khôi Vỹ rồi lại lật vội mấy tờ giấy run run. Và cuối cùng là đôi mắt thất vọng xen lẫn sợ hãi. Khôi Vỹ quả là một kẻ xảo quyệt, không hiểu bằng cách nào mà hơn 70% cổ phần công ty đã nằm trong tay anh một cách hợp pháp, nếu bây giờ ông kiện Khôi Vỹ chắc chắn người thua cuộc sẽ là ông ta. Vậy là dự tính của ông ta đã tan tành, giấc mơ của ông ta về việc có được Blue Rose qua đứa con gái cũng tan tành rồi.
Leo hơi nhíu mày, cậu không nhặt những tờ giấy lên xem, nhưng qua thái độ của Hữu Chiến, cậu cũng đoán được là những gì Khôi Vỹ nói từ nãy đến giờ đúng sự thật, anh ta đã nắm được hầu như toàn bộ công ty rồi.
-Thế nào ? Hữu Chiến, ông không còn ý kiến gì nữa chứ? nếu có thời gian đứng đó run rẩy thì hãy quay sang giải thích với thằng bé ngốc nghếch bên cạnh ông đi, hãy nói với nó là không còn hi vọng gì để nó giành lại Blue Rose nữa đâu, hãy bỏ cuộc đi.
-Anh đã chuẩn bị việc này từ trước sao ? Leo quay sang Khôi Vỹ lạnh lùng.
-Đúng vậy, tôi rất muốn có Blue Rose để phục vụ cho kế hoạch trả thù của mình.
-Trả thù ? Leo nhìn anh ta ngạc nhiên.-Trả thù ai ?
-Đây không phải việc của cậu, tất cả những gì tôi cần ở cậu là cây cầu dẫn tôi đến chiếc ghế giám đốc rồi chủ tịch hội đồng quản trị mà thôi. Cậu đã biểu hiện rất tốt, tôi rất hài lòng vì sự ngây thơ của cậu, nhưng nếu cậu cứ ngốc nghếch không hiểu chuyện có lẽ sẽ tốt hơn đó, Leo…
-Anh…
Leo nghiến răng căm thù, cậu định