Chap 70: Hạnh phúc xa xôi
Xế trưa….
Leo đem hộp y tế thay băng trên cổ cho Anh Vũ, cô bé ngồi trên giường dựa lưng vào tường để cậu chăm sóc, dãi băng trắng được mở dần để lộ ra chiếc cổ trằng ngần bé nhỏ, Leo hơi nhíu mày, vết thương hôm qua đã khép miệng, nó khá sâu nhưng may là chưa đụng vào mạch máu và cũng không kéo dài lắm…
-Đau không ?
Leo đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương, Anh Vũ hơi lắc đầu, thực ra thì không phải là không có cảm giác gì, nhưng nó không còn đau nhói như hôm qua nữa, rồi cô bé hơi rùng mình khi nhớ lại gương mặt đáng sợ của Trường Dương, hôm qua anh ta thật sự muốn giết cô sao…
Không…
Đôi mắt trong veo cụp xuống. Trường Dương không hề muốn giết cô, anh ta cũng không làm hại Leo…Có lẽ là vì cô. Anh Vũ hơi nghĩ ngợi…Trường Dương…có lẽ không phải là kẻ xấu xa tàn nhẫn như cô vẫn nghĩ…
Bất ngờ Leo cúi xuống hôn nhẹ lên vết thương, Anh Vũ hơi giật mình, đôi môi của Leo thật mềm mại, nhưng nó đem đến cho Anh Vũ cảm giác như bị điện giật vậy, trái tim cô bé lại đập loạn lên…
-Leo…Cô bé cất tiếng kêu nhỏ, Leo vẫn giữ chặt cô và hôn lên vết thương trên cổ cô bé….
Bất ngờ….
Có tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên hành lang, rồi cánh cửa bị mở bật tung ra…
-Anh Vũ !!!!!
Hai đứa nhóc giật mình quay sang, Khôi Vỹ đang đứng ở cửa nhìn hai người, sững sờ, đôi mắt anh mở to, khóe miệng giựt giựt…
Sốc toàn tập….
-Hai…đứa…
-Anh Vũ !!!! Cậu không sao chứ ?
Cát Cát và Minh Nhật ở đâu cũng lao vào, và cũng tròn mắt ngơ ngác….
Anh Vũ và Leo đang ở trên giường. Anh Vũ đang mặc áo sơ mi của Leo, và họ còn vừa mới làm một hành động trên 18 tuổi. (Hiển nhiên là mấy người này đang hiểu lầm…). Lập tức Khôi Vỹ lao đến nắm cổ áo Leo lôi bật ra sau, giữ chặt cậu, hai hàm răng anh nghiến chặt.
-Leo…sao cậu dám….
-Anh hai !!! Bình tĩnh đi, em chưa làm gì Anh Vũ cả…
-Nó gọi anh là anh hai kìa, chắc chắn là nó đã giở trò gì rồi, giết nó đi anh Vỹ. Minh Nhật nhìn Khôi Vỹ đang bừng bừng vui vẻ đổ thêm tí dầu…
-Anh Vũ !!!! Cậu không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không ?
Cát Cát thì đi đến ôm chặt lấy nhỏ bạn. Anh Vũ hơi ngơ ngác vì sự xuất hiện của ba người này. Cô bé không biết rằng anh cô và hai người bạn đã lao đi tìm cô suốt từ hôm qua đến giờ. Anh Vũ đột nhiên biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được, họ còn tưởng cô đã bị Hoàng Long bắt cóc hay hãm hại ở đâu rồi. Khôi Vỹ thì như phát điên lên, anh đã huy động tất cả người của mình và gần như lật tung cả thành phố để tìm Anh Vũ mà không ai ngờ là Leo đã cứu cô bé. Cũng may là sáng nay Anh Vũ nhắn tin về cho anh, Khôi Vỹ mới bình tĩnh lại được một chút. Nhưng khi đến đây tìm cô bé thì anh lại mất bình tĩnh…
-Leo…Tôi sẽ giết cậu…cậu đã làm gì em gái tôi….
-Em nói rồi, em chưa làm gì cả…(Nếu làm được gì rồi mà bị giết thì cũng còn đỡ…)
Leo nhìn Khôi Vỹ nhăn nhó, cánh tay anh vẫn siết chặt cổ áo cậu giữ chặt bên tường, nhưng anh cũng vui mừng vì cô bé vẫn an toàn, đúng là mổi khi Anh Vũ gặp nguy hiểm Leo luôn là người đứng ra bảo vệ cô bé…
-Tớ không sao, Cát Cát ! Sao mọi người lại ở đây thế ?
Cát Cát nhìn vết thương trên cổ Anh Vũ hơi rơm rớm, từ hôm qua đến giờ cô không ngừng dằn vặt bản thân mình, chỉ vì câu nói của cô mà Anh Vũ bị tổn thương, cô còn sợ cô bé thất vọng mà nghĩ quẩn, nếu Anh Vũ vì cô mà tìm đến cái chết thì suốt đời này Cát Cát không thể tha thứ cho bản thân mình được…
-Anh Vũ !!!! Tớ xin lỗi, hôm qua tớ không cố ý nói như vậy đâu, thực ra tớ không hề ghét cậu, tớ không hiểu sao mình lại như vậy nữa, tớ thật tệ quá, nhưng tớ lo cho cậu lắm, Anh Vũ…xin lỗi cậu…đừng ghét tớ nhé…
-Được rồi Cát Cát. Anh Vũ nghiêng đầu mỉm cười.-Tớ không giận cậu gì hết, chúng ta là bạn mà.
Rồi cô quay sang ba tên con trai đang um sùm một góc thở dài. Đúng vào lúc lãng mạng nhất của người ta lại xuất hiện, đã thế còn hiểu lầm nữa chứ, sao không chịu nhìn lại hộp cứu thương trên giường đi. Ông anh ngốc này…
…-Nhưng trước hết chúng ta phải ngăn ba gã ngốc kia lại đã.
Và mâu thuẫn đã được hóa giải, Anh Vũ từ từ kể lại mọi chuyện cho ba người nghe. Khôi Vỹ cũng quyết định trả lại công ty Blue Rose cho Leo, dù sao thì anh cũng đã xong việc của mình rồi, mọi người chỉ còn chờ đợi đến ngày Hoàng Long bị bắt và xét xử nữa thôi, công ty của ông ta đã sụp đổ hoàn toàn rồi, chính xác thì nó đã bị Blue Rose nuốt chửng. Đây chính là nguồn lợi khổng lồ mà Khôi Vỹ đã nói từ trước. Khôi Vỹ và Anh Vũ cũng từ bỏ ý định sẽ chuyển đi nơi khác, mà bây giờ có ép Anh Vũ đi con bé cũng không đi nữa rồi, Leo và Anh Vũ đã làm hòa, mặc dù Leo vẫn chưa tìm lại được kí ức nhưng cậu cũng không muốn bận tâm đến nữa. Mọi thứ kết thúc rồi…
-Anh Vũ, em đang làm gì đó….
Anh Vũ đang lò dò định tóm con bướm trắng bên nụ hoa hồng xanh thì Leo đi tới cất tiếng gọi, nghe tiếng động con bướm vụt bay mất, Anh Vũ nhìn theo nó tiếc nuối, rồi cô nhìn lại Leo phụng phịu…
-Đồ đáng ghét, bắt lại con bướm cho em mau…
Leo mỉm cười, con bướm đã nương theo ngọn gió bay lên cao vút, vạt tóc buông xõa của Anh Vũ cũng bị thổi tung lên phía trước, chiếc váy trắng mỏng manh ùa theo gió, nhìn cô bé lúc này cũng giống con bướm trắng khi nãy lắm, đáng yêu kinh khủng. Leo đi lại hái một bông hoa hồng xanh cài lên tóc cô bé. Mái tóc đỏ của cậu khẽ lay động. Anh Vũ ở lại nhà cậu đã được hai tuần rồi, Khôi Vỹ đã chuyển lại toàn bộ công ty cho Leo, nhưng cậu vẫn để anh xử lí công việc, vì Blue Rose cần có thời gian để ổn định sau khi sáp nhập Paradise, và người duy nhất làm tốt được việc này chính là Khôi Vỹ. Bù lại, cậu sẽ giúp Khôi Vỹ chăm sóc cho cô em gái hiếu động và cực kì đáng yêu của anh…
Vợ tương lai của cậu…
-Leo, hương hoa hồng xanh dễ chịu quá….
Anh Vũ nhắm mắt hít thở một hơi dài, nhưng đúng lúc cô nhắm mắt lại thì Leo cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Anh Vũ mở to mắt ra ngơ ngác, dạo này Leo hay lợi dụng cơ hội hôn cô quá, mặc dù Anh Vũ cũng rất muốn được cậu hôn…
-Lại nữa rồi, sao lần nào đến đây chúng ta cũng thấy cảnh này thế nhỉ ? Lát phải đi rửa mắt mới được…
Có tiếng nói vọng lên ngoài cổng, Leo và Anh Vũ giật mình nhìn sang. Minh Nhật và Cát Cát đang đứng ngoài nhìn hai người trêu chọc, hai đứa nhóc đỏ mặt, Leo đi ra mở cửa với vẻ không hài lòng, nhìn trộm người ta hôn nhau còn dám mở miệng ra phàn nàn, thật muốn lấy chiếu cuốn tụi nó lại rồi ném ra biển cho cá mập ăn thịt quá…
-Các cậu đến đây làm gì thế ?
-Đương nhiên là thăm Anh Vũ rồi, cậu không thích à ?
Cát Cát vui vẻ tót vào trong, trên tay nhỏ còn có mấy hộp hải sản nướng thơm phức, Minh Nhật thì nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Leo bụm miệng cười. Cát Cát ngây thơ quá. Đương nhiên là tên tóc đỏ này không muốn họ tới phá đám nó rồi…
-Thôi đừng nhăn nhó nữa, Leo, bọn tôi mua đồ ăn tới cho hai người này, hôm nay chúng ta ra biển chơi đi, kì nghỉ hè bắt đầu rồi, phải tận hưởng phá phách hết sức trước khi bước vào năm học mới chứ.
Minh Nhật đi lại khoác vai Leo, cậu nhóc này cũng mỉm cười, hai đứa bạn này quả thật phiền phức, nhưng thiếu tụi nó đúng là không khí cũng kém vui. Anh Vũ thì nhìn chăm chăm vào hộp hải sản, đôi mắt đen hau háu…
-Anh Vũ, trước khi tới đây bọn tớ có gặp anh hai cậu đó, anh ấy nói tối nay xong việc anh ấy sẽ tới đây, hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng, bọn tớ còn mua cả pháo hoa nữa đó. Cát Cát vui vẻ chỉ túi xách to đùng trên tay Minh Nhật.
Một cơn gió mát lạnh ùa qua.
Tiếng cười rộn lên trong ngôi biệt thự trắng…
Ở bên ngoài hàng rào, một bóng người nhìn vào, đôi mắt sắc lẻm giận dữ. Sa Lệ đứng nhìn theo những người mới đi vào trong nhà và nhếch một nụ cười nửa miệng độc ác…
-Cứ cười đi, Anh Vũ, nhưng cũng không được lâu nữa đâu…
Rồi cô ả lấy điện thoại gọi ột số lạ mới có được. Đầu dây bên kia là một giọng nói khản đặc, dọa nạt…
-Ông Hoàng Long phải không? Liên lạc được với ông cũng vất vả thật đó…
…
-Ồ…tôi là ai ư, điều đó không quan trọng, công ty của ông đã bị hai anh em Khôi Vỹ và Anh Vũ làm cho phá sản rồi phải không, ông có muốn trả thù bọn chúng không ? tôi sẽ giúp ông, tôi biết kẻ mà ông đang muốn tìm hiện đang ở đâu…
Một phút sau thì cô nàng tắt điện thoại, nhìn vào căn biệt thự đang rộn tiếng cười, cô ta nhếch một nụ cười nửa miệng nhạt nhẽo rồi quay đi….
Tối…
Sau một ngày rong chơi quậy phá trên biển, cả bốn đứa nhóc đều nằm bẹp một chổ ngắm mặt trăng bạc sáng rực trên cao, trời đêm thật yên tĩnh, những cơn gió mát lạnh ùa qua mang theo hương hoa hồng xanh, ngoài vườn, tiếng dế kêu râm ran, đã gơn 6h00 tối, giờ nãy có lẽ Khôi Vỹ đã xong việc, bốn đứa sắp đồ ăn ra bàn ăn ngoài trời chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, nhưng đến giữa chừng thì cả bọn lại phát hiện ra là thiếu nến, mặc dù Leo bảo có thể dùng bóng điện để thắp sáng, nhưng hai cô nhóc nhiều chuyện thì nhất định đòi phải có nến. Không còn cách nào khác, Minh Nhật đành cùng Cát Cát ra ngoài mua nến. Anh Vũ và Leo đi lên phòng lấy thêm ít đồ ăn trong tủ lạnh, Leo lôi ra một chai rượu Pháp, đây là thứ cậu chuẩn bị cho Khôi Vỹ…
Đang háo hức với công việc thì…
RẦM….
Cả hai quay ra giật mình, có tiếng động gì đó rất to phát ra bên dưới, hai đứa vội vàng đi ra cửa sổ nhìn xuống, có mấy chiếc xe hơi đã hất tung cánh cổng lao vào. Leo cau mày, linh tính cho cậu biết có gì đó không hay sắp xảy ra…
-Bọn đó là ai, sao lại xông vào đây?
Anh Vũ thì nhìn xuống run run, một đám người trong xe ùa vào trong nhà, cô bé đã nhận ra kẻ đi đầu trong bọn người đó là Hắc Hải, quản gia và là cánh tay đắc lực của Hoàng Long…
-Leo…bọn chúng…là thuộc hạ của Hoàng Long. Chúng ta mau chạy thôi…. Anh Vũ quay sang Leo hoảng hốt, khuôn mặt cô bé tái mét, cả người run rẩy. Leo vội ôm lấy cô trấn an.
-Anh Vũ, đừng sợ, không sao đâu…
-Không được…Leo…chúng ta chạy mau…
Anh Vũ vẫn không thể bình tĩnh được, vụ hỏa hoạn hôm nào vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, hôm đó những kẻ này đã cướp đi mạng sống của bố Leo và kí ức của cậu ấy, lần này có thể Anh Vũ sẽ mất đi nhiều hơn nữa. Leo thì vẫn nhìn cô bé đang run rẫy khó hiểu. Hoàng Long không phải là bố của Anh Vũ sao? Tạo sao ông ta lại cho thuộc hạ tới đây gây chuyện? Anh Vũ có vẻ rất sợ bọn người này, cộng thêm việc Khôi Vỹ dùng Blue Rose phá hủy công ty của Hoàng Long, Leo đoán giữa ông ta và hai anh em Anh Vũ trước đây đã có mâu thuẫn gì đó, nhưng vì chưa lấy lại được trí nhớ nên cậu không thể lí giải được.
Mấy tên mafia đã vây quanh ngôi nhà, nhưng lần này chúng không có ý định phóng hỏa nữa.
-Các muốn gì ? Sao lại tự tiện xông vào nhà người ta?
Leo đi ra nhìn bọn lao xao mới xông vào, Anh Vũ vẫn ở phía sau cậu run