Ôn Trà nghĩ mình đang bị dụ dỗ, pheromone của cậu cũng dần tỏa ra, từng bước đi về phía Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn một cái: “Ngoan quá.”
Ôn Trà thích cảm giác bị thao túng, đây chính là bản năng ăn vào xương của Omega.
Cố Vân Lan dùng giày da chọc chọc đầu gối cậu, cậu thuận theo quỳ lên thảm, đối diện thân dưới của anh.
Cố Vân Lan dùng ngón tay cọ cọ qua lại môi cậu, găng tay da lạnh lẽo thô ráp ma sát khiến môi cậu cũng đỏ bừng.
Cảm giác không sai biệt lắm, Cố Vân Lan không chà đạp đôi môi Ôn Trà thêm nữa, ấn cậu xuống thân dưới của mình.
Ôn Trà chậm rãi cởi thắt lưng, nghiêng đầu dùng răng kéo khóa, liếm liếm quần lót căng phồng.
Ôn Trà liếm đến khi nó ướt đẫm, vẻ mặt dần dại ra.
Mùi hương nam tính hòa vào pheromone cả hai, bên dưới cậu lại chảy nước.
Dùng miệng kéo quần lót xuống, gậy thịt cứng một nửa bật ra, chọc lên mặt Ôn Trà.
Ôn Trà ngẩng lên nhìn Cố Vân Lan, né miệng ngậm vào.
Khoang miệng bị nhồi đầy, một nửa gậy thịt vẫn ở ngoài.
Cố Vân Lan nhìn chính mình được Ôn Trà mút mát một nửa, động tình run rẩy.
Ôn Trà biết Cố Vân Lan nói là làm, cố gắng hầu hạ thứ kia cho tốt.
Cố Vân Lan nhìn bé yêu coi “người anh em” của mình như cục cưng mà chiều chuộng, đôi môi kia con hôn lên quy đầu, liếm qua lỗ sáo, hai trứng cũng được đôi tay chăm sóc tận nơi.
Miệng Ôn Trà mỏi nhừ, Cố Vân Lan vẫn chưa chịu bắn.
Ôn Trà biết mình đã ướt lắm rồi, nhả gậy thịt lớn cầu xin: “Chồng ơi, giúp em…”
Cố Vân Lan nắm rễ chọc chọc lên mặt Ôn Trà, trên mặt Ôn Trà giờ toàn chất lỏng trắng đục.
Ôn Trà bị kích thích chảy nước mắt, vừa ngây thơ lại vừa dâm đãng.
Cố Vân Lan nắm tóc cậu lên, da dầu Ôn Trà hơi nhói đau, chưa kịp phản ứng thì miệng lại bị ép phải ngậm thứ kia, chọc vào chỗ sâu nhất.
Ôn Trà nghĩ miệng mình chính là nơi dùng để cất dương vật đàn ông, cơ thể chẳng còn là của mình bị nó đâm chọc ra vào đến tận họng, sâu đến mức nôn khan nhưng Cố Vân Lan y như muốn dồn hết vào hôm nay, không hề dịu dàng ép cậu ngậm lấy nó.
Mỗi lần nôn khan đổi lại một lần Cố Vân Lan khen thưởng, nhấp nhô ra vào khiến Cố Vân Lan cũng phải run rẩy, bắn một phát vào miệng Ôn Trà, tay vẫn nắm tóc cậu không buông.
Ôn Trà chống tay lên đất ho khan, chất lỏng nuốt không hết chảy đầy thảm, bẩn một góc.
Cố Vân Lan lại nâng mặt cậu lên, toàn nước mắt, khóe môi còn dính chất lỏng trắng đục.
Cố Vân Lan dùng găng lau đi, nhưng găng tay bằng da lau sao nổi, còn bôi nó lan ra rộng hơn.
“Anh muốn chơi em, Hoa Hồng Nhỏ của anh.” Cố Vân Lan ngồi dậy, không cảm xúc ra lệnh, “Nằm ở mép giường, chổng mông lên.”
Ôn Trà chỉ mặc áo choàng dài màu trắng, bên trong không mặc gì thêm, nước dâm động tình chảy dọc đùi, thay đổi vị trí có thể nhìn thấy trên thảm cũng ướt mất một góc.
Cố Vân Lan vén vạt áo lên, bên dưới là miệng nhỏ rối tinh rối mù.
Nước dâm ướt đẫm, không có gậy thịt cắm vào đáng thương