Ôn Trà vẫn phải đi “tham quan” phòng Cố Vân Lan.
Quần áo bị vần vò nhàu nhĩ, trên người cũng dính nhớp, không thể về ăn cơm với hai người cha.
Biết không còn sớm nên Cố Vân Lan rất biết thân biết phận tắm cùng Ôn Trà, Ôn Trà ra khỏi phòng tắm mới có dịp quan sát kĩ.
Cố Vân Lan nói vẫn có quản gia phụ trách dọn dẹp trang viên, hơn nữa không thay đổi cách trang trí.
Nơi này mang theo hơi thở của Cố Vân Lan trước năm 20 tuổi.
Tràn ngập tuổi thanh xuân, không chững chạc như anh của hiện tại.
Trên tủ đầu giường đặt ảnh một nhà ba người, tủ trưng bày có rất nhiều mô hình vũ khí cùng các loại giải thưởng và giấy khen, giá sách cũng có rất nhiều sách vở chuyên ngành và truyện tranh, tiểu thuyết thịnh hành thời ấy.
Trên bàn đọc sách còn bày một mô hình chiến hạm.
Thoắt cái đã bảy năm trôi qua.
Quản gia mang quần áo tới, hai người thay đồ rồi ra ngoài.
Cậu mơ màng được Cố Vân Lan ôm vào nhà nên không biết, hiện tại mới để ý hành lang tầng hai toàn ảnh chụp, nhịn không nổi phải ồ lên cảm thán.
“Cha mẹ anh… Họ mặn nồng thật đấy…”
Cố Vân Lan gật đầu: “Tinh cảm hai người họ tốt lắm.
Anh nên cảm thấy may mắn vì họ để lại cho anh nhiều kỉ niệm như thế.
”
Bữa tối vô cùng hài hòa, hai người cha nhịn không được len lén quan sát bé cưng Omega nhà mình.
Một năm không gặp đôi má Ôn Trà lại phúng phính thêm ít thịt, xem chừng con rể chăm non không tồi.
Lại quay sang Cố Vân Lan, cả Đế quốc kiếm không ra Alpha thứ hai vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi như thế, lại rất săn sóc Ôn Trà, trên bàn ăn giúp cậu gỡ xương cá, thì thầm dỗ dành cậu ăn thêm thịt, hai người cha vô cùng hài lòng với cặp đôi trẻ mới cưới trước mặt.
Ăn xong bữa tối, cha nhỏ kéo Ôn Trà sang một góc: “Ba đổi giường trong phòng con rồi, hôm nay Vân Lan ngủ với con.
”
Nói xong còn nháy mắt: “King size nhá.
”
Ôn Trà kéo Cố Vân Lan về phòng xong cũng phải trợn tròn mắt.
Cái giường to đùng kia phải đủ cho bốn người lớn nằm.
Ôn Trà biết cha nhỏ không đáng tin cỡ nào, không ngờ ông lại mua cái giường to thế này.
Cố Vân Lan lại rất vui vẻ, kéo Ôn Trà tắm qua một lần nữa, thay đồ ngủ lăn lộn trên giường với cậu: “Không tồi, đủ lớn đấy, ngày mai nhà chúng mình cũng có một cái.
”
“Nhà” ở đây là căn biệt thự nhỏ mới mua gần Trường Đại học Đế quốc.
Phòng ngừa Cố Vân Lan lại muốn “ấy ấy”, Ôn Trà kéo anh ra ngoài đi dạo trong vườn hoa.
“Trước kia em và quản gia cùng nhau chăm sóc hoa trong khu vườn này.
” Ôn Trà tự hào, “Để bốn mùa nơi này đều có hoa hở, bọn em đã phải mất nhiều thời gian lựa chọn giống hoa đấy.
”
“Giỏi quá.
” Cố Vân Lan nhéo nhéo tai Ôn Trà, “Về sau hoa trong vườn ở nhà mới cũng kính nhờ bé cưng nhé.
”
Vườn hoa ở mặt sau biệt thự, tháng 5 không ít loài hoa khoe sắc.
Con đường đá cuội quanh co, bụi cây tỉa tót cẩn thận cao quá nửa người một chút.
“Hoa hồng nở hết rồi!” Ôn Trà vui vẻ dẫn Cố Vân Lan vào chỗ sâu hơn, “Vườn nhà em nhiều loài lắm, em dẫn anh đi!”
Ôn Trà phân hóa giới tính thứ hai Omega, người nhà sau khi biết pheromone của cậu là hoa hồng thì trồng đủ loại hoa hồng ở góc sâu nhất trong vườn.
Cả khu vườn lớn như vậy giống như đang bao bọc bảo vệ nơi này.
Cố Vân Lan chưa từng thấy nhiều loại hoa hồng nở rộ như vậy.
Từng đóa hoa khoe sắc yêu kiều quyến rũ, mùi hương nồng nàn.
Anh muốn nhấm nháp đóa hồng xinh đẹp nhất ở nơi này.
Tháng 5 hơi se lạnh, Cố Vân Lan ôm Ôn Trà trong lòng, kéo quần lộ ra miệng nhỏ, móc gậy thịt cọ cọ qua lại rồi nhẹ nhàng đâm vào.
Mùi hương thơm nồng không rõ là hoa hay người trong lòng, Cố Vân Lan đắm chìm dịu dàng thì thầm bên tai Ôn Trà.
“Hoa Hồng Nhỏ ơi, Hoa Hồng Nhỏ à…”
Ôn Trà không ngờ câu chuyện sẽ rẽ sang hướng này, nhưng