Ôn Trà tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa tổng sưởi ấm đang hoạt động.
Cố Vân Lan ngồi trên sofa kê góc phòng nghiêm túc xem văn kiện.
Trong phòng rất ấm áp nên anh không mặc quân phục, chỉ mặc áo len màu đen, cảm giác rất khác.
Không có gì bất ngờ, cậu đang ở khu phía Bắc rồi.
Đế quốc thành công khai phá trạm năng lượng trung chuyển, từ phía Nam đến phía Bắc chỉ cần ba tiếng.
Bọn họ đi từ trưa, giờ cũng đã 4 5h chiều…
Quần áo cũng thay rồi…
Ôn Trà nhìn bộ đồ ngủ thỏ con trên người thì nhớ lại cảnh trên phi hành khí, cảm thấy hơi nóng nóng.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, Ôn Trà xốc chăn ngồi ở mép giường: “Em hơi khát, nước ở đâu hả anh?”
Cố Vân Lan ấn chuông, một chị hầu gái bưng khay vào.
Trên khay là hồng trà và sữa bò ấm.
Hồng trà cho Cố Vân Lan, hầu gái đưa tách cho anh rồi đặt ly sữa bò lên tủ đầu giường, im lặng rời khỏi phòng.
“Ngủ ngon không em?” Cố Vân Lan nhìn đôi môi xinh xinh kia uống sữa bò, Ôn Trà nghe được câu hỏi lại thì bật cười gật đầu, bắt đầu dò hỏi, “Anh thay đồ cho em à? Bộ đồ này…”
“Anh thay cho em, quần áo do người hầu chuẩn bị, các cô ấy nói kiểu dáng này rất đáng yêu, chắc chắn em sẽ thích.
”
Ôn Trà nghe vậy mặt đỏ bừng, tuy rằng ở trên hành khí đã làm ra mấy chuyện ấy ấy tế nhị rồi nhưng khi đó cậu không lộ cả cơ thể trước mặt Cố Vân Lan, lúc mình ngủ bị người ta nhìn sạch rồi… Cậu không để ý, trước mặt người mình thích có hở hang chút cũng chả sao, nhưng nói ra miệng vẫn xấu hổ lắm chứ.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa anh dẫn em đi một vòng.
”
Cố Vân Lan lên tiếng đánh gãy suy nghĩ vu vơ của Ôn Trà, đứng dậy mở tủ lấy một chiếc áo khoác cho mình, nghĩ thế nào lấy thêm một chiếc giống như vậy vắt lên cánh tay.
Ôn Trà uống xong ly sữa xỏ đôi dép bông xù đi đến chỗ Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan ôm cây đợi thỏ con thành công, vui vẻ nở nụ cười, bọc kín Ôn Trà trong áo khoác.
Áo khoác theo size của Cố Vân Lan quá lớn so với cơ thể Ôn Trà.
Vạt áo rũ xuống mắt cá chân.
Ôn Trà cũng không hỏi vì sao anh không để cậu mặc đồ của chính mình mang tới.
Cậu thích cảm giác khi Alpha nhà mình làm hành động chiếm hữu.
Dục vọng khống chế của Alpha rất mạnh, cậu sẽ không từ chối khi nó vẫn trong mức độ cậu chấp nhận được.
Ôn Trà theo Cố Vân Lan ra ngoài, kinh ngạc phát hiện mình đang ở trên lầu hai.
Cố Vân Lan ở phía Bắc xa xôi hẻo lánh còn lạnh lẽo, nhưng nơi này lại là một biệt thự hai tầng khá ổn.
Trên lầu có ba phòng, thêm một thư phòng nhỏ và một phòng tập thể dục.
Bên dưới là phòng bếp và sảnh lớn tiếp khách.
Kiến trúc sư thiết kế nơi này rất thích thủy tinh, trong phòng khách có một cửa sổ dựng bằng thủy tinh cao 7m.
“Người hầu ở khu phòng nhỏ phía sau, bình thường anh không cho phép họ vào đây, anh không thích bị làm phiền, hôm nay là ngoại lệ.
Về sau em cần gì cứ rung chuông, họ sẽ đến phục vụ.
”
Cuối buổi tham quan, Cố Vân Lan dẫn Ôn Trà đi về phía bức tường pha lê, chỉ vào một căn nhà kính phía trước: “Trong ấy là nhà ấm trồng hoa, bên trong trồng rất nhiều hoa hồng, em muốn xem không?”
Mắt Ôn Trà sáng rực rỡ: “Muốn ạ!”
Cố Vân Lan cười cười áp lên môi Ôn Trà, khẽ cọ cọ: “Anh sẽ dẫn em tới, nhưng hôm nay không được rồi.
”
“Sao thế?” Ôn Trà nghiêng đầu hỏi.
Cố Vân Lan giữ đầu Ôn Trà, hôn sâu.
Trong miệng Ôn Trà vẫn là mùi sữa thơm thơm, Cố Vân Lan nhìn hàng mi run rẩy như cánh bướm của cậu.
Đương nhiên, em