Sau buổi tối bị dày vò, Ôn Trà dùng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi ngồi suy nghĩ.
Cậu động dục hay Cố Vân Lan động dục?
Đêm đầu tiên “ấy ấy” năm lần, trên giường ba lần, trong phòng tắm hai lần, mơ màng thì bị đánh thức, Cố Vân Lan cực kì dũng mãnh đâm đâm chọc chọc trong cơ thể cậu.
Trên người cậu chẳng có chỗ nào lành lặn, mấy dấu hôn trải dọc cả cơ thể, đùi trong non mịn còn có dấu răng.
Ngực trước bị Cố Vân Lan mút thành màu đỏ ửng, sưng dựng lên.
Cố Vân Lan mút như thể muốn bú ra sữa của cậu ấy…
Cố Vân Lan bôi thuốc cho Ôn Trà khi cậu say giấc, drap giường linh tinh cũng thay một loạt, nhưng giờ người ở đâu lại chả thấy.
Omega mới bị đánh dấu cực kì bất an, không lúc nào không cần Alpha ở bên dỗ dành, Ôn Trà cũng thế.
Ôn Trà đỡ eo bủn rủn tính xuống giường tìm người, chân nhũn nhèo nhèo quỳ rạp trên nền đất.
“Tsk…” Ôn Trà nhìn đầu gối, quả nhiên lại ửng đỏ một mảng lớn.
Cậu cũng không biết phải làm gì nữa, nước mắt tủi thân ầng ậng chực chờ rơi xuống.
Cố Vân Lan lấy lọ thuốc dinh dưỡng lên nhà nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ của anh chẳng mặc gì quỳ trên thảm lông òa khóc, ném thuốc dinh dưỡng qua một bên rồi nhanh chóng bế cục cưng nhỏ lên giường, lau lau nước mắt an ủi: “Hoa Hồng Nhỏ sao thế, em khó chịu ở đâu, sao lại khóc nữa rồi?”
Ôn Trà thút tha thút thít, còn nấc một cái: “Em tỉnh lại, anh không ở cạnh em… Em muốn đi tìm anh, ai ngờ… Đầu gối…”
Cố Vân Lan bị sự dễ thương làm tan chảy, thế nhưng vẫn giữ được bình tĩnh xem đầu gối cho Ôn Trà.
Cách một lớp thảm vẫn bị bầm lên, Hoa Hồng Nhỏ quá yêu kiều, xem ra cần đổi thảm dày hơn: “Ngoan, đừng khóc nữa em.
Hoa Hồng Nhỏ đáng yêu thích làm nũng, đầu gối của em cần bôi thuốc, cùng đi lấy nhé?”
Ôn Trà khóc làm đuôi mắt cũng ửng hồng theo, gật gật đầu.
Cố Vân Lan cởi áo sơ mi đang mặc ra bao lấy Ôn Trà, ôm cậu theo kiểu công chúa đi đến phòng khách.
Bế Ôn Trà đặt lên sofa phòng khách, Cố Vân Lan lấy trong tủ lạnh một túi dịch dinh dưỡng khác cho cậu, Ôn Trà ngoan ngoãn mút mút bổ sung dưỡng chất, Cố Vân Lan cẩn thận quỳ xuống thoa thuốc cho cậu.
Khung cảnh vốn ấp áp lại bị tiếng máy móc phá tan tành, hai người chưa kịp phản ứng thì từ đâu một Omega chừng 16 17 xông vào: “Anh Lan ơi!!”
Ôn Trà ngẩng lên nhìn Omega diện mạo đáng yêu kia từ hưng phấn thành mờ mịt.
Ba người cùng nhau đứng hình.
Cố Vân Lan là người đầu tiên hoàn hồn, quấn chặt tấm chăn lông màu đen Ôn Trà đang đắp, miệng lưỡi vô cùng bất mãn: “Cậu tới đây làm gì thế Kiều Khê?”
Omega tên Kiều Khê đang đỏ mặt nhìn thân trên trần trụi của Cố Vân Lan, mãi tới khi nhìn đến vẻ mặt Cố Vân Lan mới mở miệng: “Em muốn tìm anh…”
“Có việc gì?” Cố Vân Lan nhìn về phía sau, thấy Ôn Trà chẳng có cảm xúc gì, xoa xoa mái tóc cậu trấn an rồi cúi xuống hôn lên trán cậu.
“Không…” Kiều Khê nhìn đến đỏ mắt, trong không khí toàn mùi hoa sơn trà và hoa hồng cũng đủ để nó hiểu chuyện gì vừa xảy đến, hít một hơi lấy dũng khí hỏi Cố Vân Lan: “Đây là Omega của anh ạ?”
“Đúng rồi đấy.” Cố Vân Lan chẳng buồn cho nó một cái liếc mắt, “Tôi gọi phụ tá đưa cậu về.”
“…” Kiều Khê mím môi, “Em có thể ở lại hai ngày chứ? Em hứa sẽ không làm phiền hai người các anh.”
Cố Vân Lan dường như chẳng còn chút kiên nhẫn nào, khi bế Ôn Trà về đến cầu thang mới bình tĩnh lại: “Tùy tiện ở lại phòng cho khách, đừng quấy rầy tôi và em ấy, ở tối đa hai ngày.”
Về đến phòng, Cố Vân Lan bắt đầu giải thích cho Ôn Trà hiểu.
Kiều Khê là con nhà chiến hữu cũ của cha anh, hai nhà có quan hệ thân thiết qua lại nên anh không tiện đối xử